Cô nói câu này xong, ánh mắt anh đã trở nên u tối lạnh lẽo như băng.
Những lời này có ý gì, Bạch Dạ Kình đều hiểu rõ! Cô muốn đứa bé, đồng thời cũng đang muốn phân tách rõ ràng, rành mạch mối quan hệ với anh.
Hơn mười năm tương lai của đứa bé, hai bên có thể tham gia vào, nhưng cô lại hoàn toàn không muốn để anh tham gia vào dự định cho tương lai của cô!
Anh lại không để cô toại nguyện!
“Xin tôi?” Anh hừ cười, nhìn cô một cách giễu cợt: “Cô lấy gì ra để xin tôi?”
Ngoài đứa bé ra, cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng!
“Anh muốn gì? Chỉ cần anh bằng lòng đưa đứa bé cho tôi, anh muốn tôi phải lấy ra thứ gì, tôi đều bằng lòng trao cho anh!” Ánh mắt cô cương quyết.
“Đều bằng lòng đúng không? Hạ Tinh Thần, nếu tôi muốn cô dùng tấm thân của cô, cầu xin tôi ở trên giường thì sao?” Lúc anh nói lời này, mỗi con chữ đều nói một cách nặng nề, thậm chí còn hàm chứa ý châm biếm khiến người nghe cảm thấy bị lăng nhục.
Hạ Tinh Thần hoàn toàn không ngờ anh lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy, cô ngây người, trố mắt nhìn anh.
Bạch Dạ Kình kìm nén cơn giận tận đáy lòng, nhìn thấy phản ứng này của cô, trong lòng anh càng nổi cơn thịnh nộ.
Anh bước lại gần một bước, khóa chặt cả người cô vào trước ngực mình, mở miệng nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ! Nhưng thời hạn là đêm nay, sau đêm nay, những lời tôi nói ngày hôm nay lập tức hết hiệu lực! Cả đời này, cô đừng mong mang đứa bé đi!”
“Tiểu Bạch, sao ba vẫn chưa ra đây?” Không đợi Hạ Tinh Thần nói điều gì, Hạ Đại Bạch ở bên ngoài ra sức đập cửa.
Hạ Tinh Thần chợt bừng tỉnh, vội lùi lại một bước, dựa sát vào tủ lạnh, cúi thấp đầu, trong đầu cô toàn là câu nói khi nãy của anh, dùng thân thể của cô cầu xin tôi ở trên giường...!
Bạch Dạ Kình không tiếp tục nói thêm gì với cô nữa, chỉ quay người đi ra cửa nhà bếp.
Không nghe thấy động tĩnh gì, ở bên ngoài Hạ Đại Bạch nôn nóng giậm chân: “Tiểu Bạch, có phải ba lại đang bắt nạt Đại Bảo không? Ba không được bắt nạt mẹ! Con muốn...”
“Rầm rầm” một tiếng, cửa mở ra, lời nói của Hạ Đại Bạch kẹt lại trong cổ họng.
Cậu bé ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt liếc nhìn sang của ba mình, ánh mắt đó lạnh lẽo nghiêm khắc, khiến cậu bé sợ đến mức rụt cả cổ lại, đến cả rên cũng không dám rên lấy một tiếng.
Xem ra tâm trạng của Tiểu Bạch vô cùng tệ.
Bạch Dạ Kình không để ý đến cậu bé, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài, né qua đứa bé, ra khỏi nhà bếp.
Hạ Đại Bạch lập tức “huỵch huỵch huỵch” chạy vào nhà bếp: “Đại Bảo, có phải Tiểu Bạch bắt nạt mẹ không? Có vẻ tâm trạng của ba không tốt!”
Hạ Tinh Thần sợ đứa bé lo lắng cho mình, vội quay người đi, điều chỉnh lại cảm xúc, lúc sau mỉm cười cúi đầu nói với cậu bé: “Yên tâm đi, mẹ không dễ bắt nạt thế đâu.”
“Thật ạ?”
“Ừm!”
Hạ Đại Bạch quan sát cô rất lâu, nhìn thấy cô cười tít mắt, cũng cười theo.
Chợt nhớ ra điều gì, cậu bé nhìn vào trong nồi một cách thèm thuồng: “Đùi gà của con đâu?”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhớ ra đùi gà, vẫn may chưa bị nguội: “Con đi đến nhà ăn đợi đi, mẹ mang ra ngay.”
“Vâng.
Đại Bảo, con đợi mẹ đấy.” Hạ Đại Bạch hôn gió một cái rồi mới chạy ra khỏi nhà bếp, chạy đến nhà ăn một cách hào hứng thích thú.
…
Hạ Tinh Thần bưng đùi gà từ nhà bếp đi đến nhà ăn, bát đũa của cô đã được bày sẵn trên bàn, nhưng ngoài những thứ đó, vẫn có một người ngồi ở ghế chính.
Đèn thạch anh xa hoa trong phòng chiếu sáng như ban ngày, càng khiến cho nét mặt lạnh băng của người đàn ông hiện lên rõ nét hơn..