TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Vũ Tiểu Kiểu ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ hiền từ của bà lão, cô khẽ mỉm cười, “Lão phu nhân thích nghe lời nịnh hót hay sao?”
“Ai cũng thích nghe lời nói dễ nghe.”
“Nhưng cháu thấy như vậy rất giả dối.” Vũ Tiểu Kiều lại nhìn thời gian, “Lão phu nhân, cháu phải trở về trường học rồi.”
Cô càng lo lắng việc gặp phải Tịch Thần Hạn ở đây hơn.
“Được rồi, được rồi, cô đi bận trước đi.

Nhưng, khi ta buồn thì cô có thời gian phải qua đây với ta.” Bây giờ bà lão có chút không muốn rời xa Vũ Tiểu Kiều.
Ngoại trừ Vũ Tiểu Kiều, ai bóp chân cho bà thì bà đều không hài lòng.

Tuy lấy lý do anh trai cô đâm vào bà để uy hiếp cô đến bóp chân cho bà có chút không tốt, nhưng không làm như vậy, thì hình như cô rất không thích đến phòng bệnh của bà.
Mỗi lần bà bảo cô đến thì cô đều ba lần bảy lượt từ chối, chỉ khi chắc chắn trong phòng bệnh của bà chỉ có một mình bà thì cô mới chịu đến.
“Chỉ cần có một mình lão phu nhân thì cháu sẽ đến.”
“Ta hiểu rồi, cô đi đi.” Bà nội Tịch gật gật đầu.
Bà lão cũng không hy vọng xảy ra chuyện như hôm nay nữa, tuy là thú vị, nhưng nếu xảy ra quá nhiều thì sẽ đau đầu.
Sau khi Vũ Tiểu Kiều ra về thì bà nội Tịch nhìn về phía Đường Khải Hiên, trong giọng nói của bà lộ ra ra sự dò hỏi.
“Tiểu Hiên, cháu hiểu cô bé này được bao nhiêu?”
“Bà nội, sao bà lại hỏi như vậy?”
Đường Khải Hiên bị ánh mắt dò hỏi của bà lão làm cho giật nảy mình.
Lẽ nào bà lão thật sự nghi ngờ Vũ Tiểu Kiều tiếp cận bà là do có ý đồ khác sao?
“Bà nội, là bà cứ đòi cháu phương thức liên lạc của cô ấy, gọi cô ấy đến mát-xa cho bà, cô ấy vốn không muốn đến, là do bà nói là do anh cô ấy đâm vào bà khiến hai chân bà đau mỏi không thoải mái.”

“Bệnh viêm xương khớp của bà là bệnh mấy năm nay rồi, bà cứ nói là do trách nhiệm của anh cô ấy yêu cầu cô ấy chịu trách nhiệm, chuyện này cũng không thể trách cô ấy được chứ?”
“Tiểu Hiên, hình như con rất bảo vệ con bé đó.

Giữa hai người....”
“Bà nội, bà đừng có đoán mò.

Giữa hai bọn cháu không có gì hết, thật sự không có gì hết, cháu chỉ là bác sĩ điều trị chính của anh trai cô ấy.”
“Thật sự chỉ là bác sĩ điều trị chính thôi sao.” Bà lão nheo mắt lại.
“Thật mà bà nội.”
“Nhưng tại sao cháu lại bảo vệ con bé đó?”
“Đó đâu phải là bảo vệ, chỉ là nói đúng sự thật.”
Đường Khải Hiên ngồi bên cạnh giường bệnh của bà lão, “Tuy Vũ Tiểu Kiều không giống như Vũ Phi Phi nói quá đáng như vậy, nhưng thật sự tin đồn bên ngoài rất nhiều.”
“Nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy, lại cảm thấy cô ấy vốn không phải loại người như vậy.”
Bà lão gật đầu, biểu thị đồng tình, “Thật sự với kinh nhiệm nhìn người lâu năm của bà thì nhân cách của cô bé này tuyệt đối không xấu.”
“Cô ấy thật sự rất lương thiện, cũng rất yêu thương người nhà, tuy cuộc sống luôn gặp phải khó khăn, nhưng cô ấy vẫn rất kiên cường, rất tích cực, đối diện với vấn đề cũng rất dũng cảm.

Điểm này còn ngoan cường hơn so với cháu.” Đường Khải Hiên nói.
Bà não nở nụ cười, “Tiểu Hiên, đánh giá của cháu về cô bé ấy rất cao, cháu nói thật đi có phải cháu thích cô bé đấy rồi không?”
“Bà nội, bà đùa gì vậy.” Đường Khải Hiên giậm chân một cái rồi đứng dậy, “Sao cháu có thể thích cô ấy được.”
Anh ta không dám có ý nghĩ này, anh ta chỉ tiếp xúc với Vũ Tiểu Kiều nhiều hơn một chút đã bị Tịch Thần Hạn mất kiểm soát đánh cho một trận, nếu có ý nghĩ khác với Vũ Tiểu Kiều thì Tịch Thần Hạn nhất định sẽ giết chết anh ta.
Đường Khải Hiên ý thức được điều này nên đưa hai tay lên vuốt má.

Cục sưng trên mặt anh ta đã biến mất rồi, nhưng trên mặt hình như vẫn đau âm ỉ.
“Cô bé này thật sự không tệ, chỉ là xuất thân quá thấp kém.” Bà nội Tịch than vãn lắc lắc đầu.
“Đáng tiếc rồi, đáng tiếc rồi....”
Nói xong, bà nội Tịch lại hỏi, “Tiểu Hiên, rốt cuộc Hạn Nhi gần đây làm sao vậy? Đột nhiên lấy đâu ra một cô vợ chưa cưới, còn có cái video gì mà ‘ham mê thiếu nữ’, cũng quá kì lạ đi mất.”
“Cháu nói thật với bà, gần đây có phải Hạn Nhi xảy ra chuyện gì rồi không? Bà luôn cảm thấy nó có gì không đúng cho lắm”
Đường Khải Hiên hơi hơi mỉm cười, “Cháu cũng không rõ lắm.”
Bây giờ anh ta cũng không hiểu rõ Tịch Thần Hạn.
“Cháu nói xem rốt cuộc Hạn Nhi làm sao vậy? Sao lại chọn người phụ nữ như vậy làm vợ chưa cưới? Cô ta là loại người thế nào chứ?”
“Không coi ai ra gì, tự cao tự đại, không hiểu một chút phép tắc nào, ngay cả cháu cũng dám nhục mạ, nếu như có một ngày cô ta biết thân phận của cháu thì xem cô ta giảng hoà như thế nào.”
“Thật sự không biết Hạn Nhi nghĩ như thế nào, nếu để người phụ nữ như vậy bước vào cửa thì không thể nào không làm ta tức chết mất.”
“Được rồi, bà nội, bà nguôi giận, đừng vì người không liên quan mà khiến cơ thể mình tức giận.”
“Bây giờ còn nói cơ thể cái gì, nếu nó để ý đến cơ thể của ta thì có thể làm ra chuyện như vậy không? Ta thấy nó sớm muộn cũng làm ta tức chết.”
“Bà nội, bà không thể nói như vậy được, người mà Tịch Thần Hạn để ý chính là bà đó.”
“Ta có thể không tức giận được sao? Ở trong đầu Hạn Nhi rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào bị đứt nên hồ đồ vậy, hay là nó có ý định gì?”
Đường Khải Hiên đẩy kính lên, “Chuyện tình cảm ai mà nói chính xác được.

Bà nội, bà đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, cơ thể của bà quan trọng hơn.”
“Hơn nữa, con gái thị trưởng cũng là muốn hiếu thảo với bà, nào có đắc tội với bà, khiến bà không vui chứ?”
Bà nội Tịch hừm một tiếng, “Dù sao bà cũng không thích cô ta.”
Đường Khải Hiên đỡ bà nội Tịch nằm xuống, đắp chăn cho bà, dỗ giành bà nói, “Nhiệm vụ bây giờ của bà chính là nghỉ ngơi cho khoẻ, những việc khác giao cho Thần Hạn đi xử lý.”

Bà nội Tịch chỉ vào Đường Khải Hiên, quở trách nói, “Cháu đó! Chỉ bênh Hạn Nhi thôi.”
“Bà nội biết hai đứa từ bé đã có tình cảm cực tốt, tính cách của Hạn Nhi lạnh lùng, cũng chỉ có một người bạn là cháu.

Nếu cháu có thời gian thì phải khuyên nó nhiều hơn, hôn nhân không phải trò chơi, một khi đính hôn thì nhà họ Tịch tuyệt đối không thể từ hôn được.”
Đường Khải Hiên gật đầu, “Có thời gian cháu sẽ tìm cậu ấy nói chuyện.”
Anh ta thật sự phải nên đi tìm Tịch Thần Hạn để nói chuyện sâu hơn, đừng để anh hồ đồ mới được.
*
Vũ Tiểu Kiều sau khi rời khỏi phòng bệnh của bà nội Tịch thì đến thăm anh trai, sau đó liền trở về trường học.
Cô vẫn luôn không tập trung tư tưởng, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói của Tịch Thần, từng câu nói, không câu nào là không gõ cửa trái tim cô, khiến cô cảm thấy bất an.
Đặc biệt là chuyện cô đính hôn với Tào Xuyên, rốt cuộc Tịch Thần Hạn có ý gì vậy?
Tại sao anh lại có dáng vẻ giống như cô và Tào Xuyên không thể nào đính hôn thành công được vậy?
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vũ Tiểu Kiều dùng sức lắc đầu để xua tan đi tất cả giọng nói của anh ở trong đầu.
“Vũ Tiểu Kiều, đừng nghĩ nữa.

Có lẽ anh chỉ doạ cô mà thôi, hà cớ gì phải xem là thật.

Người đó chính là bị bệnh ung thư cố chấp giai đoạn cuối, là lời nói của một bệnh nhân không nói lý lẽ.”
An Tử Dụ đứng từ xa vẫy tay với cô, “Kiều Kiều, ở đây!”
Vũ Tiểu Kiều sải bước đi về phía An Tử Dụ, An Tử Dụ cười nói, “Mình đã chiếm chỗ ở phòng tự học, đi thôi, cùng nhau đi.”
An Tử Dụ ôm lấy cánh tay Vũ Tiểu Kiều, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Vũ Tiểu Kiều một cái, lo lắng hỏi, “Kiều Kiều, sao nhìn cậu rất mệt mỏi và tiều tuỵ như vậy?”
“Có như vậy sao? Có thể....đêm qua không ngủ đủ.” Vũ Tiểu Kiều phản ứng theo bản năng vuốt vuốt mặt một lúc rồi nở nụ cười gượng gạo.
Nhớ đến đêm mưa bão sấm chớp hôm qua và bộ dạng điên cuồng chiếm đoạt của Tịch Thần Hạn thì cô không kiềm được mà đỏ ửng hết cả mặt.
Bị anh giày vò cả một đêm, lại bóp chân cho bà nội Tịch lâu như vậy, nếu sắc mặt của cô có thể tốt mới lạ.

“Kiều Kiều?”
“Mình không sao, có thể do độ này quá mệt, không đáng lo đâu.” Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở ra nụ cười.
“Cậu ấy! Khi nào cậu mới có thể thương xót bản thân mình chứ? Sống một lần vì bản thân mình.”
“Bây giờ mình rất tốt mà.

Chỉ cần bệnh tình của anh trai mình ổn định, mẹ mình vui vẻ, anh trai mình vui vẻ thì mình cũng vui.” Vũ Tiểu Kiều cười nói.
“Ôi chao, từ lúc cậu sinh ra, mẹ cậu đã thiết lập sẵn cho cậu nhiệm vụ của một hệ thống, định sẵn kế hoạch cuộc đời cậu.

Cậu cũng là người, cũng không phải là cái máy do dì ấy tạo ra.” An Tử Dụ khẽ than thở.
“Tuy bị mẹ định sẵn kế hoạch cuộc đời, không có một chút tự do nào, nhưng mục tiêu của chúng ta không giống nhau.”
“Anh trai mình là người mà mình hết lòng hết sức bảo vệ.” Vũ Tiểu Kiều nói.
An Tử Dụ khẽ than thở một tiếng rồi nhẹ nhàng nắm lấy dây chuyền kim cương trên cổ, “Đúng vậy, mỗi người đều có thứ cần được bảo vệ, đều có sự bất lực riêng.”
“An An, mình tin rằng tất cả sẽ tốt lên.

Tất cả khó khăn đều chỉ là tạm thời.

Đợi một thời gian sau ngoảnh đầu nghĩ lại thì hoá ra tất cả mọi thứ đều đã thành quá khứ.”
Cũng như Tịch Thần Hạn, cô tin rằng bản thân cô có thể vượt qua, có thể khiến tất cả mọi thứ đều chôn vùi trong ký ức.
“Dũng cảm tiến lên, Tiểu Kiều tốt!” An Tử Dụ vừa cười vừa nắm lấy nắm đấm.
“Đương nhiên!” Vũ Tiểu Kiều cười sáng lạn.
“Vũ Tiểu Kiều, cậu còn có mặt mũi để cười!”
Một tiếng hét chói tai truyền đến từ phía sau Vũ Tiểu Kiều, Vũ Phi Phi đang được một nhóm nữ sinh quây xung quanh, dàn trận xuất hiện trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
An Tử Dụ vừa nhìn thấy bọn họ như vậy trong lòng liền thầm nói “không hay rồi”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi