TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


“Chị Lạc Băng, chị nghe được tin đồn thất thiệt này ở đâu vậy? Sao cậu Thần lại có thể không đến gặp bố mẹ em được chứ?”
“Chị xem sợi dây chuyền này chính là do cậu Thần gặp mặt bố mẹ em xong thì tặng nó cho em.” Vũ Phi Phi ưỡn cao ngực, một bộ dạng sợ Bạch Lạc Băng không nhìn rõ viên kim cương trứng chim bồ câu cực to kia.
Đáy mắt Bạch Lạc Băng xoẹt qua một tia lạnh lẽo, cô ta cười nói.
“Dịp quan trọng như vậy, chắc chắn có chụp ảnh cùng nhau chứ, em mau lấy ra cho mọi người cùng xem, cũng để mọi người chiêm ngưỡng phong thái của cậu Thần.”
Đám nữ sinh nhanh chóng hùa theo, “Đúng vậy Phi Phi, bọn mình đều muốn xem một cái.”
Sắc mặt của Vũ Phi Phi đột nhiên căng cứng lại, tối qua Tịch Thần Hạn vốn không hề xuất hiện, cô ta nào có ảnh chụp chung.
“Cậu Thần từ trước đến nay đều không chụp ảnh, đến đến khi bọn em đính hôn thì nhất định sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng phong thái của cậu Thần ở khoảng cách gần.”
Bạch Lạc Băng bật cười, “Chắc không phải cậu Thần không đến chứ?”
Bạch Lạc Băng nghe nói, Tịch Thần Hạn vốn không hề xuất hiện, khiến Vũ Kiến Trung tức giận đến mức nổi trận lôi đình ở nhà hàng.
“Sao cậu Thần có thể không đến được, anh ấy còn dịu dàng chân thành nói, bọn em sắp đính hôn rồi, anh ấy cảm thấy rất vui.”
Nói xong, Vũ Phi Phi cong môi cười, “Cậu Thần không những tặng em sợi dây chuyền kim cương giá trị, mà tối qua ở nhà hàng vừa gặp em đã tặng em....”
Vũ Phi Phi giơ cổ tay trắng ngần của mình lên, vòng tay đắt đỏ ở dưới ánh nắng toả ra ánh sáng chói rực nhức mắt.
Đám nữ sinh đột nhiên ôm miệng thét lên.
“Trời ơi, trời ơi.....”
Dây chuyền kim cương trên cổ Vũ Phi Phi nhìn đã rất sướng mắt rồi, nhưng ở trong trường đại học quý tộc danh giá này, các bạn học đều là con nhà giàu, cũng không phải không mua được, nhưng chiếc vòng tay trên cổ tay Vũ Phi Phi thì vô cùng nổi tiếng.
“Là là....là Harry Winston sao? Là mẫu giới hạn chính trong quý này sao?”

“Trời ơi! Mẫu mới nhất của Harry Winston, không phải là cứ có tiền là mua được đâu.”
“Đó là thương hiệu trang sức xa xỉ phẩm đắt nhất số một trên thế giới, có biết bao nhiêu cậu ấm cô chiêu đều yêu thích thương hiệu này, đây chính là biểu tượng của sự tôn quý siêu đẳng.”
“Phi Phi, cậu đeo mẫu vòng tay này đẹp quá, cao quý quá!”
“Nhanh cho bọn mình xem gần nó....”
Vũ Phi Phi cười tươi như hoa, hưởng thụ sự nịnh hót của đám nữ sinh, ánh mắt cô ta nhìn về phía Bạch Lạc Băng.
“Chị Lạc Băng, cậu Thần đối với em rất là hào phóng đó.”
“Thật...thật sự là cậu Thần tặng em sao?” Giọng nói của Bạch Lạc Băng có chút run rẩy, sắc mặt cô ta trở nên tái mét.
“Chuyện này có thể là giả sao?” Vũ Phi Phi giơ tay lên, “Cũng không biết, cậu Tô tặng chị Lạc Băng cái gì vậy? Sao không thấy chị Lạc Băng mang ra cho bọn em xem?”
Bạch Lạc Băng tức giận đến mức trợn trừng mắt, sắc mặt càng tái mét hơn.
Vũ Phi Phi biết rõ quan hệ của cô ta và Tô Nhất Hàng, thế mà lại cố ý ở trước mặt mọi người kích thích cô ta, đừng nói Tô Nhất Hàng tặng cô ta quà gì, ngay cả bình thường hẹn hò thì anh ta cũng thường từ chối.
Từ sau khi xảy ra chuyện lột quần áo Vũ Tiểu Kiều và tung video thì Tô Nhất Hàng đối xử với Bạch Lạc Băng càng lạnh lùng hơn, cô ta đã rất nhiều ngày chưa gặp Tô Nhất Hàng rồi.
Vũ Phi Phi buông tay áo xuống che đi vòng tay trên cổ tay, không để đám nữ sinh kia chiêm ngưỡng nữa.
“Phi Phi, cho bọn mình xem một lần nữa đi mà.”
“Cho bọn mình xem đã mắt đi mà....”
“Được rồi, được rồi, nếu còn xem nữa thì người khác sẽ nói mình đang khoe mẽ đó.” Vũ Phi Phi che giấu sự chột dạ, nghiêm giọng nói.
Chiếc vòng tay này là do Tôn Hồng nhờ bạn của bà ta ở nước ngoài mua hàng nhái chất lượng cao.

Nếu tiếp tục để đám con gái nhà danh môn có đôi mắt tinh tường xem tiếp thì sợ là sẽ bị bại lộ.
Tôn Hồng nói, bây giờ thân phận của cô ta khác rồi, nếu muốn gả vào nhà họ Tịch thì phải có phong cách quý phái của thiếu phu nhân nhà họ Tịch.
Tuy chiếc vòng tay này là hàng nhái chất lượng cao, nhưng vẫn rất đắt khiến bọn họ đau lòng rất lâu.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái nhà danh môn này thì tất cả đều đã không quan trọng nữa rồi, trong lòng cô ta tràn ngập cảm giác vinh quang.
Vũ Phi Phi hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt nhu mì xấu hổ, “Cậu Thần thật sự rất quan tâm đến mình.”
Đám nữ sinh càng ngưỡng mộ hơn nữa.
“Phi Phi, không ngờ rằng người đàn ông ngồi tít trên cao như cậu Thần lại lãng mạn như vậy.”
“Phi Phi, bọn mình thật ngưỡng mộ cậu....”
“Trong nhà quyền thế, nếu chơi nhiều rồi, chán rồi thì sẽ bị vứt đi như món đồ rách nát, cho dù kết hôn rồi thì cũng sẽ bị bỏ rơi.

Đây quả thật là bát cơm không ổn định mà.” Tuy Bạch Lạc Băng cười rất xinh đẹp, nhưng giọng nói lại rất chanh chua.
Sắc mặt Vũ Phi Phi có chút tối sầm, “Nhà họ Tịch có dòng dõi thế nào? Từ trước đến nay nề nếp gia đình đều rất nghiêm khắc, miễn là người nhà họ Tịch kết hôn đều tuyệt đối không được ly hôn.

Hơn nữa cậu Thần yêu em như vậy, sao có thể bỏ rơi em được.”
“Đương nhiên, sao cậu Thần có thể bỏ rơi Phi Phi được, haha...”

Bạch Lạc Băng cười rất kín đáo, “Chị còn có tiết học, chị đi trước đây.”
*
Khi Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ từ phòng tự học bước ra thì đã là chiều tối muộn.
Bọn họ lại nhìn thấy từ xa Vũ Phi Phi ở trong vòng vây của đám nữ sinh đang khoe khoang đắc ý trong vườn hoa.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo An Tử Dụ, bước chân nhanh hơn đổi sang con đường khác, trách xa đám người giả tạo kia.
An Tử Dụ khinh thường nói, “Bây giờ Vũ Phi Phi thật huênh hoang, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta giống như cả thế giới đều xoay quanh cô ta vậy.”
“Sao cậu Thần có thể thích loại người như cô ta được vậy? Não anh ấy bị nước vào rồi sao? (não có vấn đề)” An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều cong môi, “Ai biết được chứ? Chắc là trời mưa quên không mang ô.”
“Haha....”
An Tử Dụ bật cười, “Kiều Kiều, miêu tả này của cậu quá chuẩn rồi!”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều cũng không cười nổi.
Bởi vì điện thoại của Tào Xuyên lại gọi đến.
Cô không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy nếu không nghe thì có phải cô vẫn chưa buông bỏ được Tịch Thần Hạn hay không? Để chứng minh rằng cô đã buông bỏ được Tịch Thần Hạn, sau khi nhận điện thoại thì cô đã ra sức thể hiện ra tất cả sự quan tâm mà vợ chưa cưới nên có đối với Tào Xuyên ở đầu bên kia.
“Tào Xuyên, gần đây anh đang bận gì vậy?”
“Công việc của anh có bận không? Anh đã ăn cơm chưa? Ngủ có ngon không? Có bị lạ nước lạ cái không? Nếu có thì uống nhiều nước khoáng một chút, đừng uống nước của địa phương bên đó.”
“Đúng rồi, đúng rồi, anh đi công tác ở đâu vậy? Nhiệt độ khí hậu bên đó thế nào? Không có sự thay đổi thời tiết nào chứ?”
“Mưa thì nhớ mang ô, đừng để dầm mưa bị cảm lạnh.

Nếu trời lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo...”

Tào Xuyên ở đầu bên kia, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Tiểu Kiều....em? Bị ốm sao?”
“Em không bị ốm.

Em rất khoẻ.”
“Anh nhất định đừng lo lắng cho em, anh chỉ cần làm việc cho tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời đợi anh trở về.”
Tào Xuyên lại rất lâu sau mới lên tiếng, “Vậy được....em đợi anh trở về.”
“Ừm, được! Em ngắt máy đây, bye.”
Vũ Tiểu Kiều ngắt máy, nhìn sang An Tử Dụ ở bên cạnh, cô chỉ thấy An Tử Dụ đang giương mắt đờ đẫn nhìn cô.
“An An, cậu sao vậy?” Vũ Tiểu Kiều đang ở trước mặt An Tử Dụ vẫy vẫy ngón tay.
“Tiểu Kiều, cậu bị sốt rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều sờ chán mình, “Mình có sốt đâu.”
“Cậu, cậu, cậu....tuyệt đối không bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Chỗ nào không bình thường vậy? Mình cảm thấy mình rất ổn mà.”
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen gào thét xông vào vườn hoa trong trường, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc mà hò reo.
“A———“
“Là cậu Thần, là cậu Thần——-“


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi