TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Tịch Thần Hạn lái xe rong ruổi cả đường.

Anh nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều từ xa, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, khoé môi hơi cong lên.

Khi anh đang quay đầu xe thì cô lại kéo An Tử Dụ đi xuyên qua dải cây xanh, không nhìn thấy bóng hình đâu nữa.

Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ đi qua đi lại như con thoi ở trong rừng cây, cô sợ bị Tịch Thần Hạn nhìn thấy mình, cô sợ đến mức bàn tay đang hơi run rẩy.

Anh đến vườn hoa trường học làm cái gì vậy?
Lái xe nhanh như vậy đến đón Vũ Phi Phi sao?
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mục tiêu của anh là cô?
“Kiều Kiều, cậu đang trốn ai vậy?” An Tử Dụ bị kéo đến mức bước chân lảo đảo.

“Mình có trốn ai đâu, mình dẫn cậu đi ngắm cảnh mà.


“Kiều Kiều! Cậu và cậu Thần!.

” An Tử Dụ sớm đã nhận ra giữa Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn có cái gì đó không bình thường.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều không nói, An Tử Dụ cũng không tiện hỏi nhiều.

“Chúng mình không thân, không quen biết, không rõ, không quá hiểu.

” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng vạch rõ quan hệ.

“Anh ấy đến trường học, có phải đến tìm cậu hay không?” An Tử Dụ lại hỏi.

“Sao có thể như vậy? Anh ấy nhất định là đến đón vợ chưa cưới của mình.


Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ trở về ký túc xá từ con đường tắt, từ xa đã nhìn thấy dáng người cao lớn của Tịch Thần Hạn đứng dựa trước con xe Maybach màu đen mui trần.

Còn đôi mắt màu đen của anh, sáng như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, vừa nhìn đã thấy rất thận trọng.

Vũ Tiểu Kiều lập tức hít một hơi lạnh.

Anh sẽ không thật sự là đến tìm cô chứ?
Vũ Tiểu Kiều bị doạ đến mức nhanh chóng kéo An Tử Dụ quay đầu bỏ chạy.


“An An à, mình nhớ ra rồi, mình phải đến bệnh viện, cậu mau đưa mình đến đó đi.


Người phụ nữ này thế mà lại chạy mất rồi.

Gương mặt đẹp trai của Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên sa sầm.

Vũ Phi Phi và đám nữ sinh cuối cùng cũng tìm thấy Tịch Thần Hạn ở dưới toà nhà ký túc xá nữ.

Vũ Phi Phi nhanh chóng giơ tay lên chào hỏi với Tịch Thần Hạn, “Cậu Thần, em ở đây.


Vũ Phi vừa nói xong thì Tịch Thần Hạn lại quay người lên xe, anh quay thẳng đầu xe phát ra một tiếng ma sát chót tai, một lần nữa lao vùn vụt qua trước mặt mọi người.

“Oa, xe của cậu Thần, cậu Thần lái xe ngầu quá.

” Đám nữ sinh lại kinh ngạc hò reo.

Nụ cười trên mặt Vũ Phi Phi cứng đờ, cánh tay giơ lên cũng bỗng nhiên cứng đờ trên không trung.

Chuyện gì vậy?
“Phi Phi à, hình như cậu Thần lại không nhìn thấy cậu, chúng ta mau đuổi theo đi.


“Đúng vậy Phi Phi, cậu xem phương hướng của cậu Thần là rời khỏi trường học đó.


“Phi Phi, cậu còn không mau đuổi theo đi.


“Cậu Thần chắc chắn là không tìm thấy cậu nên tức giận rồi.


“Cậu xem anh ấy lái xe càng nhanh hơn, khá là doạ người.


Vũ Phi Phi không còn để ý đến cái gì là thận trọng nữa, cô ta giẫm giày cao gót đuổi theo xe của Tịch Thần Hạn.

“Cậu Thần, cậu Thần, em ở đây, em ở đây!.



“Cậu Thần, em ở đây!.


Nhưng xe của Tịch Thần Hạn sớm đã lao nhanh như mũi tên lạc hướng, nhanh chóng rời xa, không thể nào đuổi theo kịp được nữa rồi.

“Cậu Thần!.

cậu Thần, em ở đây mà cậu Thần!.

” Vũ Phi Phi sắp khóc rồi.

Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ như con thoi xuyên qua mấy con đường tắt cuối cùng cũng đến được nhà để ô tô chỗ An Tử Dụ đỗ xe.

Nhìn thấy xe của Tịch Thần Hạn càng ngày càng đến gần, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chui vào trong xe của An Tử Dụ, thúc giục An Tử Dụ mau chóng lái xe đi.

An Tử Dụ cũng nhìn ra Tịch Thần Hạn đang đuổi theo Vũ Tiểu Kiều, cho nên An Tử Dụ cũng bị doạ cho gần chết.

An Tử Dụ nhanh chóng khởi động động cơ, đạp ga xông ra ngoài.

“Kiều Kiều, chuyện rốt cuộc là như thế nào vậy? Anh ấy đuổi theo cậu làm gì vậy?”
“Mình cũng không biết, chắc là!.

là trùng hợp thôi, cậu mau lái xe đi, nhanh lên!”
An Tử Dụ nhanh chóng đạp ga tăng tốc.

Tịch Thần Hạn thấy Vũ Tiểu Kiều chạy trốn giống như gặp ma vậy, cho nên cơn tức giận trong lòng anh đột nhiên bùng phát lên.

“Vũ, Tiểu, Kiều!”
Anh nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.

Bạch Lạc Băng nhìn thấy hai xe đuổi nhau, lần lượt lái ra khỏi cổng trường học thì nụ cười trên khoé miệng cô ta càng sâu hơn.

“Thú vị, xem ra Vũ Phi Phi sắp trở thành trò cười rồi.



Bây giờ Bạch Lạc Băng càng thêm chắc chắn, ảnh mà cô ta nắm trong tay có thể tìm một cơ hội thích hợp để tung ra.

An Tử Dụ nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, không ngừng nhìn vào chiếc xe Maybach màu đen ở sau đuôi xe, trong lòng rất lo lắng.

“Kiều Kiều, có phải cậu đắc tội với anh ấy rồi không?”
“Hình!.

hình như không có.


Cô cũng không biết Tịch Thần Hạn đang bị động kinh gì không biết.

Vũ Tiểu Kiều không ngừng nhìn chằm chằm ra phía sau, cô ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng của mình, căng thẳng đến mức trên trán lấm tấm hạt mồ hôi.

Người đàn ông bá đạo này lại bị lên cơn thần kinh gì không biết?
Lời nên nói cô cũng đã nói hết rồi, sao anh vẫn không buông tha cho cô vậy?
“An An, cậu lái nhanh hơn chút nữa.

” Cô thúc giục.

An Tử Dụ nắm chặt vô lăng, chân tiếp tục dùng sức đạp ga, vượt qua mấy chiếc xe liền.

Nhưng sao An Tử Dụ có thể là đối thủ của Tịch Thần Hạn!
“Kiều Kiều, xe mấy tỷ của mình sao có thể là đối thủ của xe mấy trăm tỷ được.

” An Tử Dụ rất muốn khóc, cô ta đã vượt qua kỉ lục tốc độ cao nhất trong đời mình rồi.

Nếu cứ lái tiếp như vậy thì sẽ không xảy ra tai nạn chứ?
Rất nhanh xe của Tịch Thần Hạn đã vượt qua xe của bọn họ rồi chạy nhanh về phía trước.

Vũ Tiểu Kiều thấy xe của Tịch Thần Hạn càng ngày càng xa thì cuối cùng cô mới thở phào một hơi.

Xem là thật sự là hiểu lầm rồi.

Tịch Thần Hạn đên vườn hoa của trường vốn không phải là đến tìm cô.

An Tử Dụ cũng thở phào một hơi rồi lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Làm mình sợ chết! !.

.


An Tử Dụ còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, An Tử Dụ kinh ngạc trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach màu đen đang đỗ ngang trước mắt, cô ta nhanh chóng giẫm phanh xe.

“A! ! ”

“A! ! ”
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ bị doạ đến mức hét không ngừng, An Tử Dụ ra sức giẫm chân phanh, nhưng xe đang lao như bay vẫn không thể lập tức dừng lại được mà đâm thẳng vào con xe Maybach màu đen của Tịch Thần Hạn.

Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đột nhiên đổ về phía trước suýt chút nữa lục phủ ngũ tạng cũng bị bay ra khỏi người.

Khi tất cả yên tĩnh trở lại thì sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đều tái mét, hai người họ ngớ người ngồi trên ghế xe đã mất hồn mất vía.

Đầu xe của An Tử Dụ tiếp xúc thân mật với con xe Maybach của Tịch Thần Hạn.

Đầu xe của An Tử Dụ bị biến hình, xe của Tịch Thần Hạn cũng biến hình, nhưng từ mức độ thiệt hại, vừa nhìn cũng có thể nhìn ra sự khác biệt về khoảng cách tiền bạc.

Xe của Tịch Thần Hạn chỉ bị xước chút vỏ, còn xe của An Tử Dụ chắc chắn phải vào gara 4S để đại tu.

Tịch Thần Hạn từ trên xe bước xuống, kiểm tra xe bị xước rồi nhìn vào Vũ Tiểu Kiều đang ngớ người trong xe.

Ánh mắt chuyên tâm của anh giống như ở trong thế giới của anh chỉ có thể nhìn thấy người cần chú ý đến, chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều, còn những người khác chỉ là không khí.

Cho nên anh ngay cả nhìn cũng không nhìn An Tử Dụ ngồi trên ghế lái một cái nào mà chỉ tay vào Vũ Tiểu Kiều lớn giọng nói.

“Cô đâm hỏng xe của tôi rồi.


Vũ Tiểu Kiều dần dần khôi phục trạng thái bình thường, sắc mặt cô trắng bệch không một chút máu nào, cô không ngừng hít thở, cô cảm nhận được mình vừa trở về từ quỷ môn quan.

An Tử Dụ nhìn sang ghế ngồi của Vũ Tiểu Kiều, lại nhìn ghế ngồi của mình rồi ngớ người ra.

Khuôn mặt Vũ Tiểu Kiều lập tức tràn ngập sự tức giận.

Cái gì gọi là cô đâm hỏng xe của anh?
Rõ ràng là xe của anh đột nhiên dừng ngang ở phía trước được không?
Người vi phạm quy tắc đỗ xe là Tịch Thần Hạn!
Tịch Thần Hạn sải bước xông đến, dùng sức kéo cửa xe, cửa xe đang khoá nên anh không kéo ra được.

“Xuống xe.

” Anh dùng sức đạp vào cửa xe một cái, vẻ mặt tức giận.

An Tử Dụ bị doạ cho khiếp sợ, “Kiều Kiều, anh ấy!.

.

anh ấy hình như muốn đánh bọn mình.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi