TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Khi Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn vừa lên xe thì điện thoại của Tịch Thần Hạn liền reo lên.

Tịch Thần Hạn nhìn điện thoại đang reo một cái lại nhìn Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh một cái, sau đó anh mới từ từ nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không quá vui vẻ của Dương Tuyết Như, “Thần Hạn, mẹ cảm thấy hôm nay con nên về nhà cổ một chuyến, mẹ con chúng ta nói chuyện tử tế với nhau.


Trong đáy mắt u ám của Tịch Thần Hạn xoẹt qua một tia tối tăm, khoé miệng anh hơi hơi giương lên.

“Được.


Anh sớm đã biết, sau khi tiệc đính hôn kết thúc thì Dương Tuyết Như sẽ nói chuyện với anh.

Dương Tuyết Như bình thường đều không về nhà cổ, hôm nay đột nhiên gọi anh trở về nhà cổ thì đủ thấy Dương Tuyết Như lúc này thật sự rất tức giận, muốn dùng liệt tổ liệt tông của nhà họ Tịch để trấn áp anh.

Tịch Thần Hạn cất điện thoại đi rồi nói với Đông Thanh ở ghế trước.

“Cậu đưa Tiểu Kiều về.


Nói xong, Tịch Thần Hạn liền nhìn sang Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh, giọng nói của anh trở nên dịu dàng.

“Có thể anh rất muộn mới trở về.

Em ngủ sớm đi, không cần đợi anh.


Trái tim của Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp, cô đột nhiên cảm thấy mình trở thành một người phụ nữ được cưng chiều và bao bọc, còn anh! !
Chính là một người chồng tốt yêu thương vợ.


Trên mặt cô nở ra nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào.

Loại cảm giác này thật tốt.

Đặc biệt đối với người từ nhỏ đến lớn rất ít khi cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương như cô mà nói thì càng quý trọng như bảo vật.

Cho dù sự bảo vệ của anh chỉ là diễn kịch ở trước mặt mọi người, hay là sự dịu dàng ngắn ngủi, cũng đủ khiến cô cảm động cả đời.

“Ừm, anh đi đường cẩn thận.

” Cô gật đầu, giọng nói dịu dàng.

Tịch Thần Hạn xuống xe lên một chiếc xe khác, anh không hề quay đầu lại lái xe rời đi, hình bóng anh dần dần hoà vào trong màn đêm!.

Vũ Tiểu Kiều không biết anh đi đâu, cô nhìn anh cho đến khi mãi mà không thấy bóng hình anh đâu nữa vẫn không nỡ thu lại tầm nhìn.

Tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm nay, cho đến tận bây giờ cô vẫn thấy rất hư ảo, không chân thực, hình như chỉ là một giấc mơ.

Đông Thanh đưa cô về Ngự Hải Long Loan.

Cô mệt mỏi nằm trên giường, vuốt ve vị trí mà Tịch Thần Hạn từng nằm, trong lòng đột nhiên được một một dòng nước ấm áp lấp đầy, khoé miệng cô bất giác giương lên.

Từ nay về sau, cô chính là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh rồi.

Bọn họ sẽ mãi ở bên nhau chứ?
Giống như hầu hết các cặp vợ chồng khác, sẽ có những đứa con thuộc về bọn họ, sau đó cùng nhau sống đến bạc đầu!.

! !
Nhà cổ của nhà họ Tịch nằm ở ngoại thành.

Tuy căn biệt thự bốn tầng đã cũ, nhưng là kiến trúc cấp đồ cổ của thế kỉ trước.


Ở thế kỷ trước, nhà họ Tịch đã là một quý tộc một thời tiếng tăm lừng lẫy và có biệt phủ riêng.

Tịch Thần Hạn khi nhỏ đã nghe bà nội nói cụ tổ của anh còn từng là vương hầu trong triều đình, mấy đời hiển hách, mới có được địa vị không thể lay động trên toàn cầu của nhà họ Tịch như bây giờ.

Tịch Thần Hạn vừa bước vào cửa, thì tiếng chửi mắng của Dương Tuyết Như đã đổ ập xuống đầu anh.

“Thần Hạn, rốt cuộc con có ý gì vậy? Cố ý khiến mẹ không trở tay được đúng không, đây chính là thái độ của con đối với mẹ sao?”
Đám người giúp việc thấy Dương Tuyết Như tức giận thì bị doạ đến mức mặt mày xám ngắt đứng lùi về một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tịch Thần Hạn vẫn duy trì nụ cười, đáy mắt của anh sâu thăm thẳm, khiến người khác không đoán được tâm tư.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại tức giận vậy?” Anh lại làm ra bộ dạng không hiểu gì hết.

“Đừng giả vờ hồ đồ với mẹ.

” Dương Tuyết Như không khống chế được cất cao giọng lên.

“Con thật sự không biết mà.

” Tịch Thần Hạn lại cười nói.

Dương Tuyết Như hít sâu một hơi, giọng nói của bà ta run rẩy, “Con đồng ý với mẹ là cưới Vũ Phi Phi, sao cuối cùng lại lấy đâu ra một Vũ Tiểu Kiều vậy?”
“Con có chính miệng nói rằng đối tượng đính hôn là Vũ Phi Phi không?”
Dương Tuyết Như ngớ người, bà ta biết Tịch Thần Hạn sẽ nói như vậy.

“Trước đó Vũ Phi Phi vẫn luôn ra vào trong phòng bệnh của bà nội, sao con chưa từng phản đối vậy?”
“Con còn tưởng rằng mẹ thích cô ta, cho nên mới không tiện phản đối.

Hoá ra cô ta không phải là người mẹ mời đến nói chuyện với bà nội sao? Hơn nữa, cô ta là em gái của Tiểu Kiều, con cũng không tiện đuổi cô ta đi.



Dương Tuyết Như tức đến mức ngực run bần bật, “Được lắm Thần Hạn, con đang cố ý đối đầu với mẹ đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Tịch Thần Hạn thấy Dương Tuyết Như tức giận như vậy, sự cố gắng ra sức giữ gìn hình tượng phu nhân nhà họ Tịch của bà ta từ trước đến nay coi như không còn sót lại chút gì nữa.

“Mẹ hiểu lầm rồi!”
Tịch Thần Hạn vẫn là người có tố chất tốt, biết kiềm chế, giống như một đứa con hiếu thảo đang ra sức dỗ giành mẹ vui, trên mặt anh không có một chút tức giận nào.

“Tiểu Kiều cũng là con gái của thị trưởng, sao con lại trở thành đối đầu với mẹ vậy? Hay là!.


Tịch Thần Hạn kéo dài giọng nói, trong đáy mắt anh xoẹt qua một tia khác lạ, “Mẹ có dự định khác vậy? Cho nên mới ra sức thúc đẩy cho con và Vũ Phi Phi vậy?”
Sắc mặt của Dương Tuyết Như xanh xám, đôi mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn.

“Mẹ có thể có dự định gì được, ngược lại mẹ đang muốn hỏi con, có phải con có dự định gì khác không?”
Dương Tuyết Như không thể không nghi ngờ, Tịch Thần Hạn đi vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng lại nắm tay một người phụ nữ có tin đồn tình ái với anh đi đến tiệc đính hôn, có phải là do anh ngấm ngầm muốn làm cái gì không?
Nghĩ đến trước đó ở trong phòng Tịch Thần Hạn có bàn chải đánh răng màu hồng!.

“Hoá ra, hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi.

Bắt đầu từ khoảng khắc con đồng ý đính hôn với Vũ Phi Phi thì con đã chuẩn bị cho mẹ một vở kịch lớn như vậy.


“Con rõ ràng biết Vũ Tiểu Kiều và nhà họ Tào đính hôn, thế mà con lại tranh cướp phụ nữ với một nhà cỏn con chưa ai biết đến, thể diện của nhà họ Tịch đều bị con làm mất hết sạch rồi.


“Con có biết sau lưng người ta nói thế nào không? Nói Tịch Thần Hạn con cần một người phụ nữ bị người khác chơi chán rồi.


Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn toả ra một tia tức giận dữ dỗi, “Mẹ đừng nghe mấy lời bịa đặt đó, Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn là người phụ nữ của con.


Người phụ nữ của anh chỉ có thể là của anh, bất kỳ người đàn ông khác cũng không được nhúng chàm cô.

“Mẹ thấy con bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi.

” Dương Tuyết Như hét lên.


“Người phụ kia thật là lợi hại, ngay cả con cũng bị cô ta mê hoặc đến mức không biết phương hướng, có thể nói xằng nói bậy bất hiếu với mẹ.

” Dương Tuyết Như lúc này càng căm hận Vũ Tiểu Kiều hơn.

“Thời gian dài như vậy, con bảo vệ người phụ nữ kia tổ như vậy, mẹ lại không biết một chút tin tức gì, con quả nhiên trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu bày mưu tính kế mẹ rồi.


“Có phải thấy mẹ già rồi, có thể bị con tuỳ ý chơi đùa không?” Dương Tuyết Như càng lúc càng tức giận.

“Mẹ muốn biết tin tức gì vậy?” Ánh mắt của Tịch Thần Hạn dần dần trở nên lạnh lùng, “Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận việc luôn cử người theo dõi con rồi.


Dương Tuyết Như có chút khó chịu, “Mẹ cử người theo dõi con cũng là vì bảo vệ an nguy của con.


“Haha, vậy con phải cảm ơn sự quan tâm của mẹ rồi.

Nhưng con có thể có nguy hiểm gì chứ? Lẽ nào mẹ biết có người muốn gây bất lợi cho con sao?”
Dương Tuyết Như cũng coi như phát hiện ra bây giờ mỗi từ mà Tịch Thần Hạn nói đều có dao, hơn nữa từng câu đều đang chĩa thẳng vào bà ta.

Lòng thù địch sâu đậm như vậy mà bà ta vẫn luôn không phát hiện ra, anh che đậy thật là tốt.

“Thần Hạn, mẹ nói cho con biết, dù sao mẹ cũng là mẹ của con, cho dù trong lòng con nghĩ mẹ như thế nào, nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con, tất cả người trong thiên hạ đều biết mẹ là mẹ của con.


Dương Tuyết Như tức giận đến mức không thể kiểm soát được chỉ vào người mình, hai mắt bà ta đỏ rực.

Tịch Thần Hạn nhàn nhạt cười, “Mẹ hà tất phải tức giận như vậy, khi mẹ lựa chọn chuyện hôn sự cho con cũng chỉ nói là con gái của thị trưởng, cũng không hề chỉ đích danh bắt buộc là Vũ Phi Phi đâu.


“Cho dù vợ chưa cưới của con là ai thì đều là con gái của thị trưởng Vũ.

” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi