TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG

Vũ Phi Phi như muốn xé nát Vũ Tiểu Kiều, nhưng mà Vũ Tiểu Kiều lại làm như không hề nghe thấy gì, tiếp tục từ từ ăn, còn nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. “Không gian ở đây khá tốt, phong cảnh cũng rất đẹp!” Vũ

Tiểu Kiêu nói. “Đúng vậy! Đồ trang trí ở đây và cả khu vườn bên ngoài nhà hàng đều là do các nhà thiết kế lớn đích thân thiết kế chủ đề là thanh lịch và trang nhã, lấy màu xanh lá cây và hoa làm chủ đạo.” An Tử Dụ vừa cười vừa giải thích.

Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi tức phát điên lên rồi. Tịch Thần Hạn trên tầng thấy vậy cuối cùng cũng gọi người phục vụ đến. Đường Khải Hiên nghiêng người: “Anh muốn ra tay giúp đỡ vợ sắp cưới của mình rồi sao?”

Trời ạ, anh cũng thật biết cách che chở người phụ nữ đó mà Người phục vụ bước vào, kính cần đứng bên cạnh Tịch Thần Hạn, chờ đợi lời dặn dò

Đôi mắt đen của Tịch Thần Hạn đột nhiên phát hiện thấy một đôi mắt ở tầng dưới, đang nhìn về hưởng phòng riêng trên tầng.

Tịch Thân Hạn nhìn chăm chú, con người đen khẽ co lại.

Đó là một người đàn ông không có chút thu hút sự chú ý nào, một mình ngồi dùng bữa, nhưng lại luôn nhìn chăm chăm về hướng căn phòng trên tầng, hành vi của anh ta thật đáng ngờ.

Lẽ nào anh bị theo dõi rồi?

Trước khi đến nhà hàng này, anh đã để Đông Thanh thoát khỏi tất cả những phóng viên săn ảnh, không nên có người phát hiện được hành tung của anh nữa.

Nếu người đàn ông này không phải là phóng viên, vậy thì chỉ có một khả năng khác mà thôi. Đó chính là mẹ Dương Tuyết Như của anh đã phải người theo dõi anh.

Ha ha….

Xem ra mẹ anh rất nóng lòng muốn biết vợ sắp cưới của anh là ai.

Tịch Thần Hạn thì thầm vào tai người phục một lúc, đôi môi anh khẽ cong lên đầy ẩn ý

Đường Khải Hiền dựa lưng vào ghế, khuôn mặt đờ đẫn. Anh vẫn chưa xem đủ sự náo nhiệt

Tịch Thần Hạn đã ra tay giúp Vũ Tiểu Kiều thoát khỏi rắc rối rồi! “Tôi nói này Thần Hạn, thực ra anh như vậy cũng không phải là giúp cô ấy, đó là cô chủ của tập đoàn Bạch Thị, tính cách của cô ta trong giới là một người nổi tiếng với tính thích cậy thế bắt nạt người khác, anh khiến cô ta mất mặt, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là vợ sắp cưới của anh.

Tịch Thần Hạn nói khẽ: “Mấy năm nay anh luôn ở trong bệnh viện, cầm lấy dao phẫu thuật mà vẫn biết rất nhiều về những người phụ nữ trong giới thượng lưu nhỉ!”

Đường Khải Hiện cười khổ: “Đến độ tuổi này của chúng ta, thông tin cá nhân và hình ảnh của đối tượng xem mắt đã nhiều đến nỗi có thể nhấn chim chúng ta, không muốn biết cũng khó!”

Người phục vụ đi đến bản của Vũ Tiểu Kiều, nói với Vũ Tiểu Kiều một cách rất lịch sự. “Xin lỗi cô, cô đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến không khí dùng bữa của khách hàng chúng tôi, hi vọng cô có thể rời khỏi đây.”

Người phục vụ vừa dứt lời, Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi không thể nhịn nổi, cười lớn tiếng.

Đường Khải Hiên sững sờ: “Cái gì? Thần Hạn! Người anh muốn đuổi đi lại là Vũ Tiểu Kiều! Tại sao vậy?”

Tịch Thần Hạn làm như vậy, chẳng phải là sẽ khiến Vũ Tiểu

Kiều mất mặt sao

Thật quá mất mặt rồi!

Đó còn là vợ sắp cưới mà Tịch Thần Hạn đích thân thừa nhận! Anh lại nhân tâm để người phụ nữ của mình phải mất mặt trước mọi người và rời đi trong sự thất bại sao?

Tịch Thần Hạn anh không sợ mất thể diện cùng sao?

Hay nói cách khác, trong trái tim của Tịch Thần Hạn, Vũ Tiểu Kiều chẳng qua chỉ là một tấm khiên mà anh đặt trước mặt mọi người và không hề đặt ở trong lòng.

Không phải như vậy chứ!

Sắc mặt của Tịch Thần Hạn từ đầu đến cuối rõ ràng đều rất quan tâm, rất để ý, nhưng tại sao lại muốn đuổi Vũ Tiểu Kiều đi? Lẽ nào thực sự sợ Bạch Lạc Băng sẽ đối phó với Vũ Tiểu Kiều ở phía sau sao?

Điều này cũng không đúng, phía sau Vũ Tiểu Kiều là Tịch Thần Hạn anh, chỉ cần anh nói một lời, Bạch Lạc Băng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời Vũ Tiểu Kiều.

Tịch Thần Hạn không nói gì. Mặc dù vẻ mặt của anh lặng im, nhưng có thể nhìn ra rằng tâm trạng của anh không tốt. Vũ Tiểu Kiêu nghe thấy những lời châm chọc ở xung quanh, cô không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Cô sớm đã dự đoán rằng người cuối cùng bị đuổi sẽ là mình, bởi cô không có thân phận quyền quý như Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi.

Cô từ từ đặt con dao và nĩa trong tay xuống: “Nhưng tôi vẫn chưa ăn xong”

Vũ Phi Phi ngay lập tức châm biếm: “Tôi chưa từng thấy người nào như vậy! Nhà hàng đều đã đuổi người đi rồi mà vẫn còn tham lam một miếng ăn! Cả đời cô chắc chưa từng ăn bít tết nhịn

Vũ Tiểu Kiều gật đầu: “Đã từng ăn bít tết rồi, nhưng chưa từng ăn miếng bít tết nào ngon như vậy! Tôi rất muốn ăn hết. Bởi vì, miếng bít tết này thực sự rất ngon.

Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi nhìn vẻ nghiêm túc của Vũ Tiểu Kiều, hoàn toàn không biết xấu hổ, cười như được giải trí. “Để nhà hàng gói lại cho cô, đem về nhà mà từ từ ăn.” Bạch

Lạc Băng cuối cùng cũng nhịn được cười, tìm lại được giọng nói của mình.

Vũ Tiểu Kiều vừa ăn vừa nói: “Tôi đến đây để ăn, là khách hàng, tôi trả tiền, còn chưa ăn xong, nhà hàng không có quyền đuổi tôi chứ”

Người phục vụ bối rối: “Đây là yêu cầu của người khách quý trên tầng thật xin lỗi”

Vũ Phi Phi khoanh tay trước ngực: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người không biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng không thèm đi “Nhưng tôi vẫn chưa ăn xong!” Vũ Tiểu Kiêu dang hai tay ra, nếu đã mất mặt thì để cho mất mặt hắn luôn.

Dù sau cô cũng không danh không phận, cũng không sợ mất mặt.

An Tử Dụ nói với người phục vụ: “Gọi quản lý của các anh đến đây, nhà hàng các anh là có ý gì đây? Tôi không trả tiền sao?”

Sắc mặt người phục vụ khổ sở, mặt dù Vũ Tiểu Kiều không có thân phận gì, nhưng An Tử Dụ thì khác. Nhà họ An và nhà họ Bạch đều là những gia đình lớn.

Nhưng quản lý của bọn họ, từ khi hai người bắt đầu cãi nhau đã trốn vào trong bếp, không chịu xuất hiện nữa rồi. Người quản lý cũng không có gan để bỏ bê nhiệm vụ của mình. Ông chủ của họ ở trên tầng, có nhìn thấy rõ sự náo nhiệt bên dưới. Ông chủ không nói, người quản lý như anh ta lại càng không dám ra mặt. Bạch Lạc Băng sốt ruột nói: “Được rồi An Tử Dụ! Chẳng phải chỉ là một bữa ăn sao! Bữa ăn này, tôi trả

Bạch Lạc Băng trực tiếp lấy thẻ vàng của nhà hàng Mã La đưa cho người phục vụ, để người phục vụ đi quẹt thẻ. “Ngay cả khi hai người chưa ăn no, cũng coi như được ăn không một nửa no rồi! Hơn nữa con gái cần phải giữ dáng, 56 phần no là được rồi.” Bạch Lạc Băng nói. “Đúng vậy! Ăn no quả thân hình sẽ không đẹp nữa, làm sao mà có thể đi quyến rũ đàn ông được chứ!” Lời của Vũ Phi Phi vang lên cay đăng

Vũ Tiểu Kiều không hề tức giận, sắc mặt trong vẫn ngây thơ và vô hại. Đôi mắt to long lanh nhìn chăm chăm vào Bạch Lạc Băng, thể hiện đầy biết ơn và cảm kích, “Cô Bạch, cô trả tiền al

Bạch Lạc Băng thấy Vũ Tiểu Kiều đã thay đổi giọng điệu tâng bốc, sự tức giận trong lòng cũng được thoải mái đôi chút. Vũ Tiểu Kiều, cũng chỉ có chút hiểu biết nhiều đây!

Nghĩ lại cũng đúng, Vũ Tiểu Kiều nghèo đến nỗi học phí của cô cũng đều phải dựa vào công việc bán thời gian, tất nhiên còn thích ăn hời. “Đúng thế, tôi trả tiền! Bây giờ hai người có thể đi được chưa?”

Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, rụt rè hỏi Bạch Lạc Băng: “Tôi thực sự vẫn chưa ăn no, cô có thể.. “Cái gì?” Bạch Lạc Băng khinh bỉ nhìn Vũ Tiểu Kiều. “Tôi vẫn chưa ăn no” Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng xoa tay. “Ha! Cô còn có chút thể diện nào không thể hả Vũ Tiểu Kiều!” Vũ Phi Phi mắng

Những người khách xung quanh cũng liên tục lắc đầu, không ngờ cô gái điềm tĩnh vừa nãy lại như vậy, nghe thấy đổi phương mời liên nịnh hót lấy lòng.

Đường Khải Hiện cũng cảm thấy Vũ Tiểu Kiều thật thấp kém, là người chưa trải qua sự đời.

Vũ Phi Phi mắng khó nghe như thế mà Vũ Tiểu Kiều vẫn không biết ý. Thật sự là một người phụ nữ thấp kém vì miếng ăn mà không có giới hạn.

Tịch Thần Hạn cũng rất ngạc nhiên, Vũ Tiểu Kiều sao lại có thể như vậy chứ! Chỉ vì đối phương trả tiền mà không còn chút giới hạn nào nữa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi