TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN XIN HÃY DỊU DÀNG


Vũ Tiểu Kiều bị anh hôn đến mức ngạt thở, cả người cô không kiểm soát được mà mềm nhũn.
Cảm nhận được phản ứng của cô, anh hài lòng cong môi lên.
Sự tức giận tích tụ trong đáy lòng anh cũng dần dần tiêu tan mất, tâm trạng anh cũng trở nên tốt hơn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng buông đôi môi mềm mại của cô ra, cho cô một không gian để có thể hít thở.
Trán ánh đè lên trán cô, giọng nói khàn khàn khẽ hỏi cô.
“Người phụ nữ nhỏ bé, cô rất nhạy cảm với tôi.”
Khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đỏ ửng, cô đến nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
“Có phải rất muốn không?” Anh lại hỏi.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên rung động, ánh mắt của cô trở nên mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ma mị ở khoé miệng anh thì cô lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi tay của cô để ở trước ngực anh giống như bị điện giật nhanh chóng rút lại.
“Anh anh....tôi tôi....tôi còn phải đi học, sắp muộn học rồi, tôi đi trước đây....”
Cô nhanh chóng đẩy anh ra, nhưng trên cánh tay lại bị xiết lại, lại bị anh kéo lại.
“Vũ Tiểu Kiều, nhớ kĩ lời tôi nói với cô.”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, cả người nghi hoặc.
“Lời gì?”
“Đáng chết!” Tịch Thần Hạn tức giận.
Vũ Tiểu Kiều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng nói, “Nhớ rồi, nhớ rồi, tôi đi trước đây.”
Cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, đầu cũng không quay lại vội vàng chạy trốn.
Tịch Thần Hạn nhìn bộ dạng hoảng hốt chạy trốn của cô còn suýt chút nữa đâm vào tường bên cạnh, không kiềm được mà cong miệng cười, đám mây đen trong lòng cũng lập tức tiêu tán trả lại một khoảng bầu trời trong xanh.
Nếu không phải bây giờ Tịch Thần Hạn lo lắng, đến gần Vũ Tiểu Kiều sẽ bị Dương Tuyết Như vẫn luôn theo dõi anh phát hiện thì anh sớm đã trói Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh mình, muốn cô hết lần này đến lần khác, sao còn có thể để cô tự làm chủ đính hôn với cái gì mà Tào Xuyên sao?
Nhưng như vậy hình như cũng rất tốt, có thể che đi tai mắt của người khác.
Đây cũng chính là lý do anh không vội ra tay.

Ánh mắt sâu thẳm của anh hơi nheo lại.
“Không vội, cứ từ từ, những thứ mà tôi muốn cuối cùng cũng sẽ có được.”
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Vũ Tiểu Kiều đã chạy rất xa, tóc cột đuôi ngựa ở sau gáy cô lắc lư lắc lư, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp
Anh từ từ cong môi lên, “Đợi đến lúc đó, cô sẽ không thoát được nữa.”
Suốt dọc đường trở về trường học, trong đầu Vũ Tiểu Kiều cứ luôn lặp lại câu nói đó của Tịch Thần Hạn.
“Nhớ kĩ lời tôi từng nói với cô....”
Rốt cuộc là câu nói nào?
Anh nói với cô nhiều như vậy, sao mà cô biết được phải nhớ câu nói nào.
Tâm tư cô trở nên hỗn loạn, không thể bình tĩnh được, cô chỉ có thể dùng sức lắc đầu để xua đuổi đi tâm tư hỗn loạn mình.
Đến trường đại học Strickland.
Cô đứng ở cổng trường học, nhìn mấy chữ mạ vàng lớn trường đại học “Strickland”, cô nắm chặt nắm đấm.
Cô hít một hơn thật sâu, sải bước vào vườn hoa.
Cô còn tưởng rằng bước vào cổng trường một lần nữa sẽ bị các bạn học chửi rủa chua ngoa và châm chọc, cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần kiên cường để đối mặt.
Nhưng không ngờ rằng, bạn học thấy cô thì ai cũng tránh xa.
Vũ Tiểu Kiều rất ngạc nhiên, sự khác biệt của đám con nhà giàu này so với trước đây sao lại lớn như vậy?
Lúc này một giọng nói dịu dàng quen thuộc từ sau lưng cô truyền đến.
“Tiểu Kiều.”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Nhất Hàng.
Anh ta mặc quần bò áo sơ mi, nở nụ cười ấm áp ở dưới ánh nắng đi về phía cô.
Vũ Tiểu Kiều hôm nay cũng mặc quần bò áo sơ mi trắng, nhìn bọn từ xa cực giống đang mặc đồ đôi.
Một bên vai Vũ Tiểu Kiều đang khoác một chiếc ba lô màu đen, sau gáy buộc tóc đuôi ngựa, mấy sợi tóc ở trán đang bay theo gió, lộ ra đôi mắt to sáng long lanh và sáng ngời thu hút người khác.
Cô nở nụ cười, nheo mắt lại đón ánh nắng chói mắt, nhìn về phía Tô Nhất Hàng đang đi về phía cô, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nói không rõ được.

“Nhất Hàng....”
Cô cố gắng cười tươi, cô sẽ không để lộ ra một chút cảm xúc khác thường nào trước mặt Tô Nhất Hàng.
Tô Nhất Hàng đứng ở trước mặt cô, trong lòng anh ta đang ôm hai quyển sách, anh ta cũng không nhắc đến chuyện trước đó Vũ Tiểu Kiều bị đình chỉ học, cũng không hỏi chuyện Vũ Tiểu Kiều đính hôn với Tào Xuyên, mà làm ra vẻ vì một chuyện khác mà khẽ than thở một câu.
“Lại sắp phải thi rồi, anh lại phải chiến đấu với sách vở rồi.

Nghĩ đến thi thì anh liền cảm thấy bị khủng bố.

Anh hình như thực sự bị mắc bệnh sợ thi cử rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười giòn tan, “Nhất Hàng, anh nói xem anh học tập tốt như vậy, sao mỗi lần thi đều không đạt vậy? Mãi mà không lấy được bằng tốt nghiệp.”
Tô Nhất Hàng lớn hơn cô hai tuổi, theo lý mà nói 2 năm trước sớm đã phải thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp rồi, nhưng Tô Nhất Hàng liên tiếp thi tốt nghiệp hai năm đều không qua được, không thể nào lấy được bằng tốt nghiệp.
“Mỗi lần thi đều sẽ xuất hiện đủ loại chuyện bất ngờ, anh cũng rất bất lực.” Tô Nhất Hàng nói.
“Anh có bao nhiêu đen đủi vậy? Mấy cái sác xuất nhỏ đấy sao cứ xảy ra trên người anh vậy?.

Làm nhầm phiếu trả lời câu hỏi, trên đường đi bị tắc đường không đến kịp trường thi, phiếu thi lại có thể biến mất khỏi tủ hồ sơ của giáo viên.” Vũ Tiểu Kiều nghĩ đến mấy thứ này thì lại cười đến mức vui mừng khôn xiết.
Tô Nhất Hàng không biết làm sao chỉ biết lắc đầu, “Có lẽ anh nên đi mua vé số, nghe nói người mà hay xảy ra các sự việc có xác suất nhỏ thì càng dễ trúng vé số.”
Vũ Tiểu Kiều bật cười, “Cậu Tô có thể giữ lại một con đường sống cho những người mua vé số không?”
Tô Nhất Hàng cũng bật cười, trong đáy mắt anh ta lộ ra một sự ấm áp giống như gió xuân.
“Tiểu Kiều, năm nay anh phải cùng em học năm 4 rồi.”
“Còn chưa thi mà đã biết mình lại thi rớt rồi sao?” Vũ Tiểu Kiều tặng anh ta một cái nhìn khinh thường.
Tô Nhất Hàng ôm lấy trái tim mình, “Anh căng thẳng quá, anh đã dự cảm được, tình hình có thể không hay.”

Đúng lúc này An Tử Dụ mỉm cười đi đến, ôm lấy Vũ Tiểu Kiều và trêu trọc Tô Nhất Hàng nói.
“Soái ca, anh phải yêu bọn em nhiều như thế nào, cuối cùng cũng có thể học cùng cấp với bọn em rồi.
Tô Nhất Hàng cũng cười nói, “Để không bị bọn em chê cười, anh phải chăm chỉ ôn bài chuẩn bị chiến đấu.

Gần đây chắc chắn không có thời gian tham gia các buổi tiệc với xã giao rồi, nhất định không được gọi điện hẹn anh đi ăn cơm nhé.”
Vũ Tiểu Kiều nghe ra Tô Nhất Hàng đang ám chỉ với cô rằng sẽ không tham gia tiệc đính hôn của cô và Tào Xuyên.
Cô vẫn mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, không có chút thay đổi nào.
“Em thấy anh Nhất Hàng là muốn tiết kiệm tiền đây mà.” An Tử Dụ cười trêu trọc Tô Nhất Hàng.
“Em nói linh tinh! Anh có thể chuyển khoản tiền mừng, tuyệt đối không vì chuyện tiền mừng mà không đến tham dự.”
“Ha ha....”
Ba cười cùng nhau bật cười.
Ba người bọn họ đã rất lâu rồi không cùng nhau cười nói như vậy.
“Anh vừa nói xong không nhận hẹn đi ăn cơm.”
“Anh có thể không đến.”
An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều đi ở phía trước, Tô Nhất Hàng yên tĩnh đi phía sau.
“Năm 4 rồi, hai em đã nghĩ xong xem muốn đi thực tập ở đâu chưa?”
“Em đương nhiên sẽ vào tập đoàn An Sĩ rồi.” An Tử Dụ chớp chớp mắt, “Tiểu Kiều, cậu có cần đi cùng mình không?”
“Mình muốn tìm một công ty thiết kế thời trang trước, bắt đầu làm từ vị trí nhân viên nhỏ.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Tô Thị vừa thành lập một công ty con, vừa hay là làm thiết kế thời trang, em có hứng thú đến đó thực tập không? Nhưng công ty vẫn còn non trẻ, có thể sẽ rất bận, nhưng mà cũng tốt, có để khiến em học được nhiều thứ hơn.”
Công ty con mà Tô Nhất Hàng nói chính là công ty thời trang mà trước đây đã cùng với tập đoàn Thiên Quang góp vốn để thành lập, Vũ Tiểu Kiều còn giành được giải nhất trong cuộc thi thiết kế thời trang Tân Nhuệ do công ty này tổ chức.
Vốn dĩ người giành được giải nhất là được vào công ty này làm việc, nhưng Vũ Tiểu Kiều mãi mà không nhận được giấy thông báo đến nhận chức của công ty này.
Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Mẹ em sẽ giúp em chọn sẵn công ty thực tập.”
Tô Nhất Hàng thấy cô từ chối thì trong lòng anh ta có chút thất vọng, “Tiểu Kiều, chúng ta là bạn bè.”
“Đương Nhiên.” Vũ Tiểu Kiều nhìn anh ta nở một nụ cười.
Vốn dĩ Tô Nhất Hàng muốn nói, không cần để ý đến Bạch Lạc Băng, cô luôn kéo dài khoảng cách với anh ta, anh ta muốn giúp cô, cô cứ thản nhiên tiếp nhận là được, chuyện này không có một chút quan hệ gì với Bạch Lạc Băng.

Nhưng anh ta cũng không hy vọng, sự giúp đỡ của anh ta lại tạo thành sự tổn thương cho cô.
Đến nhà ăn, An Tử Dụ đi lấy cơm.
Vũ Tiểu Kiều chọn một vị trí ngồi xuống, Tô Nhất Hàng liền ngồi ở phía đối diện cô.
Tô Nhất Hàng nhìn vẻ mặt có chút tiều tuỵ của cô, anh ta biết cô do mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Vũ Thanh Tùng không nghỉ ngơi đủ.
Anh ta rất đau lòng cho cô, nhưng những tâm tư này chỉ có thể ẩn giấu.
“Tiểu Kiều, ước mơ trong tương lai của em là làm thiết kế thời trang sao?”
“Chuyên ngành em học chính là chuyên ngành này, hơn nữa mẹ em cũng hy vọng em trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất.”
“Anh nhớ em từng nói, ước mơ của em là trở thành một hoạ sĩ, đi một vòng các nơi đẹp nhất trên thế giới để vẽ lại những phong cảnh đẹp nhất.”
Vũ Tiểu Kiều cười sáng lạn, “Thiết kế thời trang cũng là vẽ, em có thể vẽ những bộ quần áo đẹp nhất thế giới.”
“Tiểu Kiều, em thực sự phải nghe theo ý của mẹ em để chặn mất trái tim mình sao, cứ như vậy mà bước tiếp sao?” Ánh mắt của Tô Nhất Hàng trở nên tối tăm hơn một chút, trong lời nói có hàm ý khác.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đưa mắt lên nhìn Tô Nhất Hàng, cô ở trong đôi mắt ấm áp của anh ta nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt của mình.
Vũ Tiểu Kiều bị Tô Nhất Hàng nhìn đến mức mất đi dũng cảm, cô nhanh chóng cúi đầu, tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của anh ta.
Cô biết trong lời nói của Tô Nhất Hàng có hàm ý gì.
Anh ta đang chất vấn cô, tại sao lại nhận lời đính hôn với Tào Xuyên.
“Nhất Hàng, em từ nhỏ đã nghĩ, nếu như có một ngày em trở thành đứa con gái mà trong lòng mẹ em cảm thấy hài lòng nhất thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Tiểu Kiều, anh biết em hiếu thảo.”
“Bà ấy là mẹ em, là một người phụ nữ rất đáng thương.

Nếu ngay cả em cũng không thương xót bà, không nghe lời bà, thì cả đời này của bà còn lại cái gì?”
Lời nói của Vũ Tiểu Kiều khiến trái tim Tô Nhất Hàng cảm thấy đau đớn.
“Cuộc đời này của bà thực sự rất đau khổ, anh trai lại như vậy, em hy vọng em sẽ là niềm an ủi của bà.

Em sẽ làm tất cả khả năng của mình để khiến bà và anh trai được hạnh phúc.”
“Nhưng còn cuộc đời của em thì sao?” Giọng nói của Tô Nhất Hàng rất đau xót.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi