TỔNG TÀI ĐỊNH CHẾ TƯ NHÂN

Buổi họp báo đã diễn ra hết sức thuận lợi, màn ra mắt rầm rộ lần này của Bảo Phạn Lưu cũng nhận được những lời khen ngợi tựa như nước thủy triều.

Kim Lan Thù đã đến gặp ngài Chủ tịch và nhận được những lời tán dương khen thưởng hết lòng từ ông.

Vậy nên, cũng đã đến lúc bọn họ phải về nước.

Lần này thì Âu Văn đã rút kinh nghiệm từ đợt trước, anh báo cáo hành trình bay đã đặt sẵn cho Kim Lan Thù: “Nói mới nhớ, chuyến bay của bên giám đốc điều hành chúng ta và chuyến bay của nhân viên cấp dưới không cùng một chuyến…”

Nghe thấy câu này, Kim Lan Thù lập tức nhíu mày, vừa định nói Âu Văn tại sao vẫn không biết suy tính như vậy, nhưng lại thấy Âu Văn tiếp tục chậm rãi nói: “Thế nhưng, tôi chợt nhớ ra, không phải lúc trước chân của Tiểu Tống bị thương sao? Hay là để cậu ấy lên cùng chuyến bay với chúng ta, ngài thấy thế nào? “

“Ừm, cậu không nói thì tôi cũng quên mất.” Kim Lan Thù gật đầu, “Vẫn là cậu suy xét chu đáo.”

“Không đâu, tôi nào dám nhận.” Âu Văn lại cười, “Nói đến, lúc tôi liên hệ với hãng hàng không, còn được họ tặng thêm một vé miễn phí nâng lên khoang hạng nhất, nếu không thì vẫn để tôi đưa cho Tiểu Tống luôn? Cậu ấy dù sao cũng là ‘thương binh’, chúng ta hẳn là nên cho cậu ấy đãi ngộ tốt một chút. “

“Ừm,” Kim Lan Thù hài lòng gật đầu, “Cậu có thể tự mình xử lý mọi chuyện. Mấy cái chuyện nhỏ nhặt này không cần phải hỏi ý kiến của tôi.”

Cái vẻ mặt tươi cười hài lòng này, còn không biết mấy ngày trước ai là người đã nổi trần lôi đình chỉ vì không lên cùng một chuyến bay với Tống Phong Thời nữa ta.

Âu Văn mỉm cười gật đầu, lập tức đi sắp xếp.

Bên ban quản lý cũng liên lạc với Tống Phong Thời, thông báo với cậu về chuyện được thăng lên khoang hạng nhất này, sau đó còn nói thêm: “Cậu xem đi, ông chủ mới này rất quan tâm đến nhân viên, biết cậu là thương bình liền tặng cho cậu cái đãi ngộ đặc biệt này đó.”

Tống Phong Thời cũng đành phải gượng cười gật đầu: “Ừm, đúng là một ông chủ tốt.”

Lúc Tống Phong Thời chuẩn bị thu dọn hành lý, cậu băn khoăn không biết có nên nói một tiếng với Lưu Dịch Tư hay không.

Không có bất kỳ ý tứ gì khác, chỉ đơn giản vì phép lịch sự thôi.

Bởi cậu nhớ tới chuyện lúc trước Lưu Dịch Tư tặng cho cậu cái khăn lụa thì cậu ngay lập tức bỏ chạy trối chết, thật sự rất mất mặt.

Chuyện đó cũng khiến trong lòng hai người càng thêm khó xử, bởi nó cứ giống như Lưu Dịch Tư có ý định uy hiếp cưỡng bách cậu, buộc cậu phải bỏ trốn ngay trong đêm.

Thực ra thì cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy.

Lúc đó da mặt của Tống Phong Thời còn rất mỏng, bụng dạ còn khá non nớt nên không biết phải giải quyết chuyện đó như thế nào. Thế nhưng, nguyên nhân chính là do thái độ của quản lý cửa hàng cũng rất mập mờ khiến cho cậu sinh viên trẻ Tống Phong Thời càng không biết phải làm sao.

Nếu đổi lại là Tống Phong Thời hiện tại, hẳn là cậu sẽ có hướng giải quyết tốt hơn.

Còn bây giờ, Tống Phong Thời chỉ hy vọng rằng cậu có thể trở thành một người quản lý có thể cho nhân viên trong cửa hàng của cậu có cảm giác an toàn nhiều hơn.

Cậu ra ngoài mua đồ lưu niệm cho nhóm nhân viên, khi đang đi dạo bèn tiện tay gửi một cái tin nhắn cho Lưu Dịch Tư, nói rằng cậu phải rời khỏi nước Pháp. Một lúc sau, Lưu Dịch Tư mới trả lời cậu, hai người câu được câu không trò chuyện đôi ba câu. Tống Phong Thời nói cậu đang đau đầu suy nghĩ, không biết nên chọn món quà lưu niệm nào cho bạn bè, Lưu Dịch Tư nhắn lại: “Tôi biết một cửa hàng làm bánh macaron thủ công rất ngon, rất phù hợp để tặng cho các cô gái.”

Tống Phong Thời nghe vậy thầm nghĩ, Lưu Dịch Tư giới thiệu cho cậu tiệm bánh thủ công à? Làm như cậu mua nổi ấy?

Bất quá vài giây sau, Lưu Dịch Tư lại bổ sung một câu: “Cũng không đắt.”

Tống Phong Thời không nhịn được cười, đáp: “Cảm ơn anh đã thấu hiểu nỗi lòng một kẻ thường dân như tôi!”

Vốn dĩ Tống Phong Thời vẫn cảm thấy cậu còn phải cân nhắc lại cái “Không đắt” này của Lưu Dịch Tư là dựa theo quan điểm của một thiếu gia nhà giàu nói ra hay là “Không đắt” dựa theo quan điểm của công chúng. Thế nhưng Tống Phong Thời lại chợt nhớ tới đôi đũa Tử Trúc mà lần trước Lưu Dịch Tư đề cử cho cậu, liền cảm thấy có lẽ Lưu Dịch Tư là một người chu đáo lại có chừng mực, hẳn sẽ không làm cậu phải khó xử.

Lưu Dịch Tư dẫn Tống Phong Thời đến một tiệm bánh thủ công.

Không ngờ đây lại là cửa tiệm mà lần trước Tống Phong Thời muốn đến để làm bánh kem tặng cho Kim Lan Thù.

Đương nhiên, Tống Phong Thời cũng không tiết lộ điều này, chỉ thầm nghĩ: “Hóa ra người như Lưu Dịch Tư cũng đến mấy loại cửa hàng nổi tiếng trên mạng kiểu này ư?”

Thật ra thì, Lưu Dịch Tư hoàn toàn không biết đến cửa hàng này.

Anh vừa thấy Tống Phong Thời nói đang đau đầu về chuyện quà tặng, liền hỏi ý kiến ​​của nữ thư ký. Nữ thư ký bèn chỉ anh đến nơi này thôi.

Tống Phong Thời nghĩ đây là quà tặng cho cấp dưới nên cũng không định tự tay làm, cậu chỉ chọn mấy hộp bánh macaron đã làm sẵn rồi mang đi.

“Thực ra cửa tiệm này cũng không tệ”, Tống Phong Thời nói, “Tôi luôn nghĩ bánh macaron quá ngọt, nhưng bánh của tiệm này làm thì vẫn ngon lắm.”

“Chắc là bánh macaron mà em đã ăn trước đây không phải đến từ Paris.” Lưu Dịch Tư giống như đang bảo vệ phẩm giá của món tráng miệng kiểu Pháp này, “Bánh macaron làm sao có thể dở được?”

Tống Phong Thời thực sự không có hứng thú với macaron, nhưng cũng thuận theo lời của Lưu Dịch Tư, nói: “Đúng vậy, không phải người ta hay nói ‘Bánh macaron ngon như bộ ngực người thiếu nữ’ sao?”

“Ồ? Tôi chưa từng nghe qua ẩn dụ này.” Lưu Dịch Tư có chút kinh ngạc, “Nghe qua thì cũng không phải phép ẩn dụ cao thâm gì. Macaron so với nó cao quý hơn nhiều.”

Tống Phong Thời gật đầu cười: “Chắc vậy. Có lẽ đó là một khẩu hiệu quảng cáo do một nhà tiếp thị nghĩ ra. Tuy nhiên, nó vẫn có thể thu hút được một số người.”

“Chỉ sợ như vậy sẽ không thu hút được tôi.” Lưu Dịch Tư bật cười, “Bởi tôi không hề có hứng thú với thiếu nữ hay bộ ngực.”

Tống Phong Thời không có trả lời cái này, cười lắc đầu: “Vậy thì chỉ hi vọng nhân viên trong cửa hàng của tôi sẽ thích.”

Lưu Dịch Tư trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Em vẫn còn làm ở cửa hàng?”

“Ừm.” Tống Phong Thời suy đoán ý tứ trong lời nói của Lưu Dịch Tư: Anh ta đây là đang cảm thấy mình rất vô dụng à?

Hơn cả Lưu Dịch Tư, bản thân Tống Phong Thời cũng cảm thấy mình thật vô dụng.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tống Phong Thời trở nên có chút chán nản.

Lưu Dịch Tư chỉ nói: “Tôi cảm thấy em là một người rất ưu tú, nếu như em muốn thì có thể đến chỗ của tôi. Tôi nghĩ Thượng Uyển Xuân hẳn sẽ rất cần những nhân viên ưu tú như em.”

Tống Phong Thời giật mình.

Nói cho cùng, Tống Phong Thời vẫn muốn vận dụng những kiến ​​thức chuyên môn mà cậu đã học được khi đi du học, càng nhiều hơn là hy vọng sự nghiệp của cậu cũng có thể phát triển lên một tầm cao mới.

Nhưng cậu cảm thấy việc chấp nhận cái lời “offer” không đầu không đuôi của Lưu Dịch Tư vào lúc này thì thật đáng hổ thẹn.

Tống Phong Thời lắc đầu cười nói: “Ài, công việc của một nhân viên tuyến đầu như tôi trong mắt mấy vị tổng giám đốc các anh hẳn là không đáng để tâm đi! Nhưng tôi vẫn thích công việc hiện tại của mình.”

“Đương nhiên tôi biết tuyến đầu rất tốt, bản thân tôi cũng rất coi trọng mọi nhân viên làm việc ở cửa hàng.” Lưu Dịch Tư đáp: “Công việc này cũng tốt, nhưng việc đứng 8 tiếng mỗi ngày hẳn là cũng không dễ chịu gì đi?”

Tống Phong Thời không ngờ Lưu Dịch Tư lại xem xét từ góc độ này mà đề nghị, có hơi sửng sốt.

Lưu Dịch Tư lại cười nói: “Không sợ mệt sao?”

Tống Phong Thời bị loại câu hỏi quan tâm như vậy làm cho kinh ngạc, nhưng cậu chỉ bâng quơ nói đùa để lảng tránh: “Vậy hướng dẫn viên mua sắm của Thượng Uyển Xuân các anh thì không đứng 8 tiếng đồng hồ à? Thế sao anh không dành thời gian quan tâm đến nhân viên của mình đi chứ.”

Lưu Dịch Tư nghiêng đầu, cười nói: “Ừ, sao vậy ta?”

Tống Phong Thời cứng họng.

“Có lẽ là tại tôi có chút thiên vị.” Lưu Dịch Tư nói.

Tống Phong Thời nhìn bầu không khí bỗng dưng lại trở nên có chút mập mờ, vội giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Có lẽ đã đến lúc tôi nên trở về rồi.”

Lưu Dịch Tư vẻ mặt khó chịu: “À, chắc tôi lại vô tình mạo phạm đến em phải không?”

Tống Phong Thời kinh ngạc nhìn Lưu Dịch Tư.

Lưu Dịch Tư nói: “Giống như trước đây, tôi chỉ tặng em một cái khăn lụa, hỏi em khi nào thì tan làm, em liền bỏ chạy như thỏ. Cho nên, tôi nhất định lại lỡ lời rồi. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không hề có ý xúc phạm em hay gì khác. “

Tống Phong Thời cười bất lực: “Là do tôi không thích hợp nhận lấy lòng tốt đáng quý như vậy.”

Lưu Dịch Tư bật cười: “Tốt hơn là em không nên vội vàng kết luận.”

Tống Phong Thời lại ngượng ngùng.

Lưu Dịch Tư cười nhẹ: “Không phải em vừa nói sắp phải về rồi sao? Có cần tôi tiễn em không?”

Tống Phong Thời đáp: “Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự mình về được.”

“Vậy em đi thong thả.” Lưu Dịch Tư cười cười, “Hai ngày nữa tôi cũng sẽ về Trung Quốc, hy vọng có thể gặp lại em.”

Tống Phong Thời lễ phép cười: “Ừm, gặp lại anh sau.”

Có lẽ khi đó sẽ có cơ hội được gặp lại nhau.

Tống Phong Thời mang quà về nước, nhóm nhân viên cửa hàng đều rất vui mừng.

Sau đó Tống Phong Thời lại tiếp tục bắt đầu chuỗi công việc hàng ngày của mình, thời gian nhàn rỗi ở Paris lúc đó dường như đã trôi qua rất lâu.

Cậu dần trở lại với việc chăm chỉ đi cày mỗi ngày.

Chỉ có một điều khác biệt so với trước đây là Kim Lan Thù thỉnh thoảng sẽ đến tìm cậu cùng đi ăn cơm, ăn uống no đủ rồi thì lại trở về khách sạn.

Có đôi khi hai người còn không có đi ăn cơm, Kim Lan Thù sẽ trực tiếp kêu Tống Phong Thời đến phòng khách sạn.

Bây giờ, Tống Phong Thời thậm chí còn có luôn thẻ chìa khóa phòng khách sạn của Kim Lan Thù.

Hôm nay cũng như vậy, Kim Lan Thù nhắn tin cho Tống Phong Thời: “11 giờ tối nay?”

Tống Phong Thời nghĩ: Má nó…, giờ còn không thèm hỏi “Cậu có rảnh không?”

Nhưng Tống Phong Thời vẫn nhắn lại hắn: “Được.”

Dù sao, mỗi lần như vậy thì Tống Phong Thời đều rất thoải mái. Mặc dù Kim Lan Thù thường ngày đều rất kiêu ngạo, nhưng khi “phục vụ” trên giường lại chu đáo đến mức khiến Tống Phong Thời phải cảm thấy “được cưng mà sợ”.

Thế nhưng, chuyện khủng khiếp nhất chính là, Tống Phong Thời thậm chí có thể sinh ra được ảo tưởng rằng cậu đang “yêu đương” khi đang lên giường với hắn.

Tất nhiên đây chỉ là ảo tưởng.

Nhưng khoảnh khắc dịu dàng đó thực sự khiến Tống Phong Thời say mê và thỏa mãn, hệt như một cơn nghiện không thể kiểm soát được.

Màn hình lóe lên, là một tin nhắn khác của Kim Lan Thù: “Tắm rửa sạch sẽ đợi tôi.”

Tống Phong Thời có hơi bất lực, nhưng vẫn đi vào trong phòng của Kim Lan Thù để tắm rửa sạch sẽ.

Cậu không nhịn được nhắn hỏi hắn: “Sao về trễ vậy?”

Phải 30 phút sau, Kim Lan Thù mới trả lời: “Đang bận.”

Cậu cũng không biết là hắn chỉ đang qua loa nhắn lại hay là đang bận thật.

Tống Phong Thời chán nản dựa vào đầu giường, lại nhắn thêm một tin: “Cậu bận rộn như vậy còn muốn làm à?”

Kim Lan Thù lần này trả lời nhanh hơn: “Đúng vậy.”

“Vậy khi cậu rảnh rỗi thì thường làm gì?”

“Cậu.”

Tống Phong Thời vẻ mặt kinh hỉ: Đây có phải là lời nói thô tục lỗi thời không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi