TỔNG TÀI ĐƯA CỤC CƯNG CHO TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở về phía Trình Mộ Thanh, môn vẫn gắt gao khoá, Ngôn Dục nhớ đến lời nói của HÁch Liên Tuyệt, nhớ đến cái hôn kia vì vậy liền đi đến trước cửa, dùng sức vỗ cửa ” Trình Mộ Thanh, mở cửa ra, có chuyện gì chúng ta mặt đối mặt nói”

Nguyên bản nghĩ hắn đi rồi, không nghĩ còn dám trở về

“Cút” Trong phòng trực tiếp bùng nổ một chữ

” Cô mau mở cửa ra, nếu không mở tôi thế nào cũng sẽ không đi” Ngôn Dục bất chấp đạo lý nói lại

Trình Mộ Thanh ngồi trong phòng, thờ phì phì chính là không muốn mở cửa, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, Tiểu Trạch và Kiều Tây Tây ai cũng không dám hé răng, lại càng không dám chọc cô

“Trình Mộ Thanh, nếu không mở cửa, tôi sẽ đứng đây ca hát, hát không ngừng nghĩ” Ngôn Dục tức giận hô

“Ăn cái gì” Trình Mộ Thanh lười nghe hắn lảm nhảm, đứng dậy định đi ăn cái gì, Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch không ai nói gì ngoan ngoãn đi theo sau

Lông gà tây không nhổ được làm cho bọn họ mịt mờ, vì thế định tìm cái gì khác ăn, bên ngoài lại vang lên một trận tạp âm

A nga a nga

A tê a tê

A tê Lạc Lạc

A tê lạc lạc.. a tê a tê

(JJ: a này hát gì -| như đọc thần chú vậy)

Trình Mộ Thanh vừa định tìm đồ ăn nhưng chính là bên ngoài một trận gào khóc thảm thiết, cô tức giận, nắm chặt hai tay, nhịn nhịn, nhẫn nhẫn!

Mặc kệ Ngôn Dục bên ngoài hát như thế nào, cô bên trong vẫn cực lực nhẫn nại, chính là Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch bịt lỗ tai lại, nhìn rất cực khổ, tạp âm a a a…….

Trình Mộ Thanh lúc này, gương mặt cũng rất khó xem, chính xác, cái âm thanh bên ngoài cực kì khó nghe, hắn bên ngoài không ngừng hát hò, hàng xóm đều mở cửa đi ra vừa định mở miệng mắng thì nhìn thấy đến Ngôn Dục là một người đẹp mĩ như vậy nên không có cách nào đành lòng mở miệng mắng, chỉ chốc lát sau, trước cửa nhà của Trình Mộ Thanh đứng chật cứng người!

Ngôn Dục đời này cũng chưa mất thể diện quá như vậy! Vì thế cầm khăn bụm mặt, hát không ngừng nghĩ, rốt cục hàng xóm xen lẫn chỉ trích Trình Mộ THanh, thậm chí còn giúp Ngôn Dục gõ cửa, một nhẫn nhịn, không cần nhịn nữa

“Cọ” một tiếng đứng dậy đi đến trước cửa, mở cửa ra, Ngôn Dục nghe được âm thanh này, lập tức đứng dậy

Một con ma trảo thân đi ra, Ngôn Dục còn chưa phản ứng, thì một bàn tay đã bắt hắn, trực tiếp đến sát tường ” Này, anh có biết hay không, anh hát thật tệ, giọng hát thật như giết người, và cái loại âm thanh đó nghe thật dâm đãng, như tiếng rên rĩ trên giường vậy”

Một câu nói ra, mọi người ồ lên!

“Có thể buông trước rồi nói sau không?” Ngôn Dục xấu hổ, cái người phụ nữ này thế nào sức lực lại lớn như vậy a!

Trình Mộ THanh liếc hắn một cái, tức giận buông ra, xoay người bước đi

Cửa bị đóng lại, hàng xóm tán ra, Ngôn Dục theo Trình Mộ Thanh đi vào

“Trình Mộ Thanh, có cái gì không thể từ từ nói nhất định phải làm vậy sao? Cô có biết vừa rồi tôi bị bao nhiêu người dòm ngó không? Thật là mất mặt”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, có phải anh chính là người Hách Liên Tuyệt phái tới?” TRình Mộ Thanh lười nói nhiều với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi