TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


Thi Nhi vô tình nghe những lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề đến lạ.

Cô không nghĩ rằng Phó lão gia lại kì vọng vào mình và Hàn Thẩm nhiều đến thế.

Hoá ra, từ lâu ông đã thật sự xem cô như là con dâu của mình, nên mới có mong ước như vậy.

Nhưng hình như, cô lại không thể cùng con trai ông làm được chuyện này.

Mặc dù Hàn Thẩm rất tốt, nhưng nếu như có con thật thì cô không thể nào vừa lo cho con thơ rồi thêm một anh chồng khờ.
Nhìn thái độ đó của bà ta, hình như không thích việc mình và Hàn Thẩm có con.
Lúc này, cô chợt hiểu ra mọi chuyện.

Có lẽ từ lâu bà ta đã muốn con trai mình độc chiếm tất cả.

Cô nhớ đến chuyện ở công viên lần trước, biết đâu là do bà ta bảo người làm như vậy.

Cô thì không sao, nhưng anh thì quá ngốc, không thể nào tự bảo vệ mình được.
Về phòng, Thi Nhi ngồi ở bên bàn, cứ cau mày suy nghĩ.

Cô càng lúc càng nhận ra được, dường như không chỉ riêng mình Hàn Thẩm là mục tiêu của Phó phu nhân nữa, mà cả cô cũng như thế rồi.

Hàn Thẩm từ sau lưng cô đi đến, hỏi.
"Em làm sao vậy? Em không vui hả?"
Cô chống cằm, khuôn mặt suy tư.
"Tôi đang suy nghĩ một vài chuyện thôi."
Anh nghiêng đầu sát gần, nhìn cô chớp mắt hỏi.
"Kể chồng nghe với! Được không?"
Không hiểu sao trong giây phút thẩn thờ đó, Thi Nhi lại kể chuyện mà mình đã vô tình nghe được lúc giặt đồ.

Cô không lo ngại điều mà lão gia nói.

Thứ mà cô để ý, chính là ánh mắt và thái độ của Phó phu nhân.

Ánh mắt đầy sự mưu tính ấy, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi và phải suy nghĩ.

Thi Nhi thở dài một hơi.
"Ánh mắt của mẹ lúc đó...!cứ như là không thích chuyện mình có con vậy?"
Hàn Thẩm đột nhiên trở nên đăm chiêu, cứ như có thể hình dung ra được thái độ của Phó phu nhân lúc đó.

Anh biết bà ta không ưa thích gì mình, còn muốn hãm hại mình.

Chỉ là thời cơ chưa thích hợp, nên anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà né tránh tai hoạ.

Nhưng lần này, có vẻ như không đơn giản chỉ là muốn hại anh, mà cả Thi Nhi cũng bị cuốn vào chuyện này.

Chuyện này là do anh mà ra, anh còn nghĩ đợi một ngày nào đó nhất định sẽ tính hết một lần.

Nhưng Thi Nhi vô tội, huống hồ anh và cô vẫn còn chưa danh chính ngôn thuận cưới nhau về, lỡ như cô chỉ vì anh mà bị cuốn vào chuyện này, vậy sẽ càng thêm rắc rối.
Không được.

Lao Lệ Quyên không phải là người phụ nữ đơn giản.

Âm mưu để con trai mình thừa kế toàn bộ tài sản của Phó gia, đã không còn là ngày một ngày hai nữa.

Nếu Thi Nhi cũng bị lôi kéo vào, thì mình không thể ngồi yên được.

Mình nhất định, phải bảo vệ cô ấy.

Chiều hôm đó, Chung quản gia đang chăm sóc cây ở trước nhà thì thấy Phó phu nhân đi ra ngoài, trông rất vội vã.

Cậu ta vội vàng gọi cho Hàn Thẩm.
"Thiếu gia! Phu nhân vừa mới ra ngoài!"
Hàn Thẩm đứng ở trên cửa sổ đã nhìn thấy tất cả.

Anh đưa mắt đăm chiêu nhìn, sau đó trầm giọng.
"Theo dõi bà ta rồi báo ngay lại cho tôi biết."
"Dạ."
Chung quản gia dừng tay, lập tức lên xe rồi đi theo phu nhân.

Bà ta đi đến một quầy thuốc đông y gần một khu mua sắm, đứng đó nói chuyện khá lâu.

Chung quản gia chụp ảnh lại, gửi qua cho Hàn Thẩm rồi còn nói thêm.

"Bà ấy nói gì đó rất lâu."
Anh nhìn những tấm ảnh mà Chung quản gia gửi qua, liền hiểu ngay ý đồ của Phó phu nhân.

Anh cầm điện thoại mà tay siết chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Thật không ngờ, bà ta lại có âm mưu thâm độc đến như vậy.

Vừa nghe tin lão gia muốn anh và Thi Nhi có một đứa con, bà ta liền có hành động.

Lao Lệ Quyên! Bà muốn lên kế hoạch sao? Vậy thì tôi nhất định sẽ không để bà thực hiện được.
Đến tối.


Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.

Lão gia đang ngồi đọc báo ở phòng khách, còn Thi Nhi thì đang bón cơm cho Hàn Thẩm ở gần đó.

Anh vẫn đang chờ đợi, người đàn bà đó khi nào thì sẽ xuất hiện.
Lao Lệ Quyên bước ra, trên tay cầm bát gì đó nghi ngút khói, nhìn Thi Nhi cười niềm nở.
"Này con! Dừng lại uống một chút đi đã!"
Cô tròn mắt nhìn, cả lão gia cũng chú ý đến cái bát đó.

Ông đặt tờ báo xuống bàn, hỏi bà ta.
"Gì vậy?"
"Ông chẳng phải rất mong cháu sao? Vậy nên tôi đã đến quầy thuốc, mua cho Thi Nhi một số thuốc bổ, mong nó mau có tin vui ấy mà."
Hàn Thẩm đánh mắt nhìn vào bát thuốc màu đen ấy, liền biết ngay đó là ý đồ của bà ta.
Thuốc bổ sao? Bà thậm chí còn muốn tôi chết, thì đừng nói gì đến việc mong con tôi chào đời.

Đây vốn dĩ không phải thuốc bổ, mà là thuốc tránh thai.

Lao Lệ Quyên! Bà đúng là một người đàn bà độc ác thâm độc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi