TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


"Con đi đâu?"
Thùy Chi chuẩn bị xong xuôi, trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài thì lại gặp Dương lão gia ngồi ngay phòng khách.

Cô bối rối vô cùng, vì lần nào chuẩn bị đi chơi cũng bị tra hỏi như ép cung.

Những lần trước thì khác, nhưng gần đây thì cô cứ cảm giác như bị nắm thóp vậy.

Vì những lần trước, cô thường đi với đám bạn của mình, nên muốn đi bao lâu cũng được, cha có hỏi cũng không sợ.

Còn gần đây, cô toàn đi với Chung Thất nên khó tránh khỏi mà có tật giật mình.
Cô cười hi hi, vội vàng đi đến đấm bóp mát xa cho cha mình, ăn nói ngọt ngào dễ nghe một chút để được qua ải.
"Con đi chơi với bạn ạ! Đi một lát sẽ về!"
Nói xong, Thùy Chi còn thơm má Dương lão gia một cái, sau đó liền tung tăng chạy ra ngoài.

Ở Phó gia, Chung Thất lúc này đang sửa soạn chỉn chu lại nhan sắc.

Hàn Thẩm đi ngang qua phòng cậu ta, nhìn thấy cảnh này thì liền hiếu kỳ đứng lại.

Lần đầu tiên anh thấy anh ta chăm chút ngoại hình như vậy, còn đứng trước gương lẩm nhẩm gì đó như tự kỉ.


Độ hiếu kì của Hàn Thẩm ngày càng tăng cao, anh không nhịn được mà đây cửa đi vào.

Cú đẩy này làm Chung Thất giật mình, suýt nữa thì nhảy vồ tới ôm luôn cái gương vào người.

Anh ta vuốt ngực, trấn an trái tim mỏng manh yếu đuối sau đó nhìn anh nhăn mày.
"Thiếu gia! Cậu làm tôi giật cả mình!"
Anh nhìn anh ta qua một lượt, nhăn mày khó hiểu rồi hỏi một câu.
"Đi làm thêm ở rạp xiếc trung ương à?"
Còn nghĩ thi thoảng mình mới ăn diện một lần, sẽ được thiếu gia khen nức nở.

Nào ngờ, câu hỏi này của anh cứ như tạt cả xô nước lạnh vào mặt Chung Thất, làm anh ta tan nát cõi lòng.

Anh ta đau khổ ôm mặt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
"Nhìn tôi giống làm trong rạp xiếc lắm sao?"
"Chứ còn gì?"
Nhìn kĩ thì lời mà Hàn Thẩm nói cũng không sai chút nào.

Chỉ là một buổi ra ngoài chơi, vậy mà cậu ta lại mặc vest, còn cài nơ cổ, cầm theo cả nón nhìn không khác gì chú hề.

Anh thấy, gu thời trang của anh chàng này, vốn dĩ không thích hợp để cua gái chút nào cả.

Thế mà anh ta vẫn làm quen được với tiểu thư Dương gia, đúng là quá may mắn rồi.

Thế là, Phó thiếu gia ra tay nghĩa hiệp, chọn giúp quần áo cho anh ta.

Sau khi thay đồ ra rồi nhìn vào gương, anh ta quả thực không nhận ra mình.

Một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc quần đen, chỉ đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch.
Chung Thất vô cùng hài lòng, há hốc mồm khi nhìn mình trong gương.

Anh ta quay lại nhìn Hàn Thẩm, vô cùng cảm kích mà nói.
"Thiếu gia tuyệt thật! Giờ tôi đã biết tại sao cậu lại quen được thiếu phu nhân rồi!"
Hàn Thẩm cười hãnh diện, đưa tay vuốt tóc một cái rồi bảo.
"Tôi có được cô ấy là nhờ vào nhan sắc này, chứ không phải nhờ vào quần áo."
Không nói dài dòng nữa, anh để anh ta thong thả một bữa đi hẹn hò.


Nhưng trông hai người bây giờ cứ như cha dặn dò con lúc đi chơi vậy.

Anh căn dặn anh ta đừng về khuya quá, vì Thi Nhi đang mang thai con thứ hai, mà lại còn là những tháng cuối thai kỳ.

Hàn Huyên thì tinh nghịch phải biết, nên phải nhờ anh ta trông giúp.

Chung Thất vâng dạ liên tục rồi chạy vèo đi ngay.

Chạy một mạch đến cổng Dương gia, đã thấy Thùy Chi đứng đợi từ bao giờ.

Vừa thấy anh ta bước xuống xe, cô đã thẩn thở ra vì ai kia hôm nay quá đẹp.
Biết mình đang được chú ý vì nhan sắc này, nên ai kia đâu định nói là do Hàn Thẩm chọn giúp quần áo, chỉ cười thẹn thùng.

Chung Thất đưa Thùy Chi đến chỗ khu vui chơi, vì cô bảo đi bar mãi khôi còn thú vị nữa, muốn đến nơi khác vui vẻ hơn.

Hai người đi dạo một vòng lớn ở khu vui chơi, Chung Thất bảo.
"Lâu rồi mới được đi chơi vui thế này.

Lúc trước, thiếu gia và thiếu phu nhân xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta cũng lo lắng theo."
Thùy Chi cười nhẹ nhàng.
"Nhìn họ như vậy, em cũng thấy yên tâm hơn nhiều rồi.

Thật ngưỡng mộ cho tình yêu của họ."
Lúc này, Chung Thất bất ngờ nắm lấy tay của Thùy Chi, đan vào nhau thật chặt.


Lần đầu tiên nắm tay cô như thế, nên tay anh ta toát cả mồ hôi.

Nhận thấy như vậy, anh ta vừa định rút tay về thì cô lại vô tình giữ lại, làm ngơ như không biết gì mà dắt anh đi về phía trước.

Hai người họ đi đến quầy kem mua kem ăn, có vẻ cô rất thích món này.

Từ nhỏ tới lớn, cha cô rất hiếm khi nào cho cô ăn đồ ăn vỉa hè, vậy nên cô mới không được ăn.

Nhưng là một đứa trẻ như cô thực chỉ cần ăn đơn giản thế đã đủ.

Ăn vào một que kem nhiều màu mát lạnh, Thùy Chi vô cùng phấn khích, quyết ăn thêm mấy cây nữa cho đã đời.

Chung Thất thấy cô ăn như vậy, chỉ biết cười mà chiều theo cô.
Đến lúc ra về, vừa lên xe chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên xe không khởi động được.

Chung Thất nhìn sang Thùy Chi, bắt đầu cảm thấy áy náy rồi, nhưng chỉ đành cười trừ rồi xuống xe kiểm tra.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, Chung Thất như gục ngã, anh ta vội vàng đi lại vào xe ngồi, nhìn cô bối rối.
"Xe hình như bị hỏng động cơ rồi em ạ!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi