TỔNG TÀI, HẸN THÊM MỘT KIẾP

"Lão Thập Nhất! Chẳng phải bảo với tôi là có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng? Sao bây giờ lại chuyển thành đi dự tiệc rồi?"

Âu Dương Nghiên bực tức hét lên. Khuôn mặt đã biến thành hình dạng méo mó, trông rất tức cười.

Thập Nhất cười gian manh, đưa tay vuốt vuốt râu, ông hoàn toàn đem lời nói của ai kia chôn vào khoảng không. Chỉ một mực quan sát rồi đánh giá bộ trang phục mà mình đã lựa cho cô.

"Tiểu ma đầu. Bộ y phục này khoác lên người cô thật sự rất đẹp. Mắt nhìn của ta quả không sai mà!"

Âu Dương Nghiên hừ một cái, thiếu điều muốn đem ông ta ném ra ngoài. Nhưng không thể không phủ nhận rằng Thập Nhất nói không đúng. Hôm nay cô quả thực rất đẹp.

Âm trầm khoác lên mình bộ váy màu xanh dương nhạt bó sát lấy eo điểm nhẹ vòng eo kiến con. Đôi chân thon dài thấp thoáng sau lớp vải sắc sảo ấy, dáng người không tệ nha.

Khác xa với Âu Dương Nghiên lúc bình thường. Cô bây giờ rất mực ôn hòa, màu xanh của sự nhẹ nhàng, yên bình, trong lành như bầu trời sớm mai không gợn sóng. Giống như bộ y phục này được may ra là để dành cho cô vậy.

Ngắm nhìn một lúc, lão Thập Nhất mới túm cô xuống xe. Riêng bản thân mình diện một bọ vest vô cùng có khí thế, lộ ra vẻ nghiêm nghị, già dặn kinh nghiệm của một người đã đứng tuổi.

Chiếc xe chuyển động nhanh dần, hướng về con đường phía trước.

"Lão Thập Nhất! Rốt cuộc là dự tiệc ở đâu? Tại sao phải dẫn tôi đi theo?"

Âu Dương Nghiên thắc mắc hỏi. Cô có nhớ, lão Thập Nhất cũng đã từng tham gia nhiều bữa tiệc, nhưng có lần nào lại dẫn cô theo đâu chứ? Chẳng lẽ lần này ông phá lệ sao? Hay... lại bày ra âm mưu đáng sợ gì đang chờ cô ở phía trước?

Tuy bên ngoài nhìn lão rất dễ tính, lại còn có tính đùa dai, hay trêu chọc, thật chất, lão chẳng phải người dễ dàng gì. Tất cả âm mưu, kế hoặch đều được gói gọn sẵn một cách vô cùng tinh vi ở trong đầu.

Thập Nhất vẻ mặt phấn khởi, là sự phấn khởi hơn phấn khởi, tươi cười trả lời.

"Là tiệc của một người bạn cũ. Hôm nay ông ta vừa trở về nhà, vừa tìm được cô cháu gái bị thất lạc, nên muốn mở tiệc chiêu đãi."

Âu Dương Nghiên ồ lên một tiếng. Vẫn là không có hứng thú. Những nơi ồn ào như vậy, thật chất lại vô cùng nhàm chán. Có khi sẽ xảy ra mấy vụ trong tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc.

Để xem... Nào là làm đổ nước lên váy, sỉ nhục trước mặt,... hay là... nam thần xuất hiện cứu giá?!! Khoang Khoang! Những thứ này đối với cô đều có thể đối phó được. Không sợ.

Âu Dương Nghiên đưa mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài. Những cái cây to lớn, những căn nhà ven đường dường như chạy ngược chiều lại về phía cô.

Trong đáy mắt không sắc của cô, những gì đã gặp qua tức là nhàm chán. Chỉ có một thứ khiến cô nhớ mãi không ngừng. Cũng là thứ mà cô ao ước muốn cảm nhận thêm một lần nữa... Đó chính là cảm xúc khi được gặp Mộ Dung Nghi. Nàng ta chính là câu hỏi to nhất đối với cô lúc bấy giờ.

Ơ mà... Tại sao Âu Dương Nghiên lại nghĩ về Dung Nghi? Chắc là vô tình mà thôi.

Lão Thập Nhất trông thấy bộ dạng thất thần của cô, chỉ khẽ thở dài.

"Tiểu ma đầu không thắc mắc người bạn cũ đó của ta sao?"

"Tôi có quyền được thắc mắc sao?"

Cô đưa đôi mắt đỏ rực nhìn lấy ông, nở một nụ cười nguy hiểm.

Khóe môi lão giật mình, lông tay dựng lên như mèo xù lông. Cô gái ngồi kế bên, quả thực có thể phát tiết bất cứ lúc nào.

"Ta nghĩ cô biết Mộ Dung Nghi."

Lời nói của lão vô tình làm xáo trộn nhịp tim của Âu Dương Nghiên lúc bấy giờ. Chỉ là nhắc đến cái tên đang náo loạn trong lòng. Một khắc liền từ sóng yên biển lặng biến thành sóng biển dâng trào.

"Có liên quan đến nàng ta sao?"

"Đương nhiên có. Bữa tiệc này diễn ra ở Mộ Gia. Mộ Dung Nghi là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ, đương nhiên cũng phải tham gia. Bạn cũ của ta là Mộ Vũ - tức là ông nội của Mộ Dung Nghi."

Bữa tiệc vậy mà lại liên quan đến Mộ Gia, Âu Dương Nghiên thoáng đỏ mặt. Có vẻ như bản thân cô đang trong chờ một thứ gì đó rất lớn lao.

Bất chợt, sắc mặt cô lại trở nên đa nghi, khó hiểu. Liếc mắt một cái, liền đem thái độ thẩm vấn đặt lên người lão.

"Thế thì có liên quan gì đến tôi? Có phải là ông có âm mưu gì không?"

Thập Nhất cười hì hì, nụ cười của lão quả thực không thể đoán được. Cô nhẹ lắc đầu, đưa tay thầm đỡ trán.

Chiếc xe dần đỗ trước một căn biệt thự to đùng khang trang. Bên ngoài đang tổ chức bữa tiệc nhờ vào lợi thế sân, sảnh rộng lớn.

Người người đi qua, đi lại, chen vào tấp nập. Toàn là những tầng lớp quý tộc, có lợi thế địa vị ở Viễn Thành.

Lão Thập Nhất nghiêm chỉnh bước xuống, đồng thở mở cửa đỡ tay Âu Dương Nghiên bước xuống.

"Tiểu ma đầu, ở đây không phải căn cứ, xin cô đừng có làm loạn!"

Nhận được lời cảnh cáo, cô có chút không vui, liền một cước đá bay Thập Nhất.

"Cút! Lão nương tự biết cân nhắc!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi