TỔNG TÀI, HẸN THÊM MỘT KIẾP

Người lái xe thông qua kính nhìn thấy Mộ Dung Nghi có chút không vui. Quái lạ, ai mà dám cả gan chọc giận nàng như vậy chứ? Mà nếu sự thật là có chọc giận, với tính cách của nàng, không dễ dàng gì mà biểu lộ ra bên ngoài đâu.

"Mộ tổng, không khỏe sao? Có cần đi bệnh viện không?"

Cậu thanh niên quan tâm hỏi vọng ra phía sau. Để ý nàng như vậy, nhưng nhận lại chỉ là một khoảng không im lặng.

Cậu ta cũng chẳng dám hỏi gì thêm, chỉ có thể tiếp tục láy xe về Mộ Gia.

Mộ Dung Nghi cả người mệt nhoài, hai tay xoa xoa thái dương, trông vô cùng nặng trĩu. Nàng ưu tư, phiền muộn trút ra một tiếng thở dài não nề. Bản thân lại vừa mệt, vừa không vui.

Bức tường bền vững mà nàng đã kiên cố xây dựng biết bao năm qua, nay vì một nụ hôn cưỡng bức của một nữ nhân vừa gặp không quá hai lần mà làm nhiễu loạn. Không kiên định, có thể đỗ sụp ngay lúc đó.

"Thô lỗ!"

Mộ Dung Nghi bất giác thốt ra. Nhưng lời nói ấy tựa hồ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cũng chỉ có một mình nàng mới nghe thấy.

Đêm nay, trời lại mưa rả rích. Những tán lá đung đưa khe khẽ và gió thì đập ầm ầm vào kính xe. Nhiệt độ bên ngoài lại hạ thấp, ngay lúc này nàng chỉ muốn mau trở về nhà mà thôi. Chỉ vì một lí do rất đơn giản. Nàng mệt rồi.

Mưa tê buốt ở ngoài trời, không một thứ che chở, ấy vậy mà Âu Dương Nghiên vẫn kiên trì bám đuôi lấy chiếc xe của Mộ Dung Nghi. Có thể là cô đuổi không kịp, nhưng may thay cô lại biết nhà của nàng.

Từ từ và thong thả, sớm muộn gì cũng đến. Nhưng bản thân của Âu Dương Nghiên lại không cho phép mình chậm chạp, là vì một thứ gì đó mà ngay cả bản thân cô cũng không biết. Có lẽ... cô chỉ muốn đuổi theo như vậy thôi.

Chiếc xe rất nhanh đã đỗ vào sân của biệt thự, Mộ Dung Nghi gấp rút bước vào trong nhà. Cả cơ thể lấm tấm vài giọt mưa còn đọng lại, vã sao cũng không đáng kể. Người lái xe bỏ đi, không quên cẩn thận đóng chặt cánh cổng rào to lớn và kiên cố ấy.

Cậu ta vừa đi thì đúng lúc Âu Dương Nghiên cũng đã đến. Với thân thủ của cô, dù có trăm phương ngàn kế cũng có thể vượt qua cánh cửa vô dụng kia một cách dễ dàng.

Thoắt cái, Âu Dương Nghiên đã có mặt tại bên trong sân biệt thự Mộ Gia. Cô nhanh chân đi vào. Đây có tính là đột nhập không nhỉ?

Mộ Dung Nghi rất nhanh đã ngâm mình trong bồn nước ấm. Cảm giác lúc này... mới dễ chịu làm sao. Nhưng ông trời lại không cho nàng được thoải mái lâu như vậy. Chỉ vừa chớp mắt, cảnh tượng bị cưỡng hôn lại xuất hiện trong đầu khiến nàng choàng tỉnh.

Dù có thử bao nhiêu cách, cố quên đi, nhưng kết quả vẫn là: Không! Thể!

Giống như là càng muốn quên thì lại càng nhớ, khiến cho nàng khó chịu không thôi.

Không ở lâu trong đó được, miễn cưỡng phải đi ra ngoài.

Mặt khác, Âu Dương Nghiên đã lần mò được vào trông nhà, giữ phép lịch sự mà cởi bỏ đôi giày ướt sũng của mình bên ngoài. Tuy vậy, những vệt nước trên người cô cứ từ từ mà nhỏ giọt xuống mặt sàn lạnh băng.

Cô rảo bước lên cầu thang, bản thân thấm nhuần sự mệt mỏi.

"Chỉ phải có cái cầu thang thôi sao? Ngươi cũng giống như chủ nhân ngươi vậy! Làm khó ta!"

Cô lẩm bẩm một mình. Cuối cùng cũng leo hết được đoạn cầu thang. Dọc hai bên là những căn phòng nhiều đến vô xuể.

"Ma ở sao? Nhiều đến như vậy?"

Vừa đi, Âu Dương Nghiên vừa cất giọng. Trong đó, có sáu phần cảm thán, bốn phần than vãn.

Mãi đi như thế, cô lại chẳng thể ngờ rằng Mộ Dung Nghi đã bắt gặp được cô. Vẻ mặt lúc đó của nàng, không nóng cũng không lạnh, hoàn toàn không biểu thị ra sắc thái gì.

Đợi cho Âu Dương Nghiên đến gần, nàng mới âm lãnh cất tiếng.

"Cô bây giờ... đây là đang phạm pháp! Đột nhập nhà dân, bị chủ nhà phát hiện. Bây giờ cô tính thế nào đây?"

Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, với cả ánh mắt không hồn nhìn chằm chằm vào cô. Đột ngột, cô có cảm giác sởn gay ót. Là vì lạnh chăng? Hay là vì vẽ lạnh đạm, tuyệt tình của người nữ nhân trước mặt. Âu Dương Nghiên nghe nàng nói, vội biện minh.

"Tôi nào có. Chỉ là muốn giải thích với cô vì vụ việc khi nãy...!"

Nói, cô lấy tay đặt nhẹ lên môi, cố ý nhắc lại hành động vừa rồi. Mộ Dung Nghi lại bị cô làm thêm một phen phẫn nộ trong lòng. Nhưng khác xa lúc nãy, nàng không biểu lộ ra ngoài. Chính xác là cố gắng mập mờ, bung ra cái sự chán ghét qua giọng nói.

"Về đi!"

Âu Dương Nghiên cười nhạt, lần này là bị ghét thật rồi. Cũng không dám giải thích gì thêm. Người ta đã không muốn nghe, cứng đầu một chút chỉ thêm phần rối loạn. Cũng là do cô thôi, đi làm nhiệm vụ không coi ngày, kết quả là gặp được nàng.

Ông trời cũng không buôn tha, phải bắt cô thông qua nàng mới trốn thoát được. Âu Dương Nghiên bây giờ, tâm trạng tụt xuống một bậc.

Nhưng giờ thì có chuyện gì quan trọng chứ? Cũng chỉ là một nữ nhân không thân, không thích. Mặc gì mà cô phải quan tâm đến nàng ta. Chuyện quan trọng hơn bây giờ là hỏi lại bộ y phục cũ mà cô đã mặc.

"Cô bảo tôi đi cũng được. Nhưng mà, cô phải trả lại bộ y phục của tôi đã. Trong đấy tôi có cất một món đồ khá quan trọng."

Mộ Dung Nghi trầm ngâm một lúc, liền xoay trở vào trong phòng. Nhanh tay rút ra một bộ y phục được xếp ngăn nắp từ trong tủ ra. Nàng chỉ liếc mắt qua một cái, rất nhanh đã đem ra ngoài tận tay đưa lại cho cô.

"Đồ thì cũng đã đưa rồi. Về được chứ? Không ai bảo cô không được làm phiền người khác khi người đó mệt sao? Tôi mệt rồi!"

Mộ Dung Nghi cất tiếng, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đuổi con người phiền phức ấy đi thôi. Nó giống như xô nước lạnh đổ thẳng lên đầu Âu Dương Nghiên. Nàng cũng thật là tuyệt tình, nhìn thấy người ta ướt đến thế vẫn không có quan tâm, thương cảm.

Cô thở dài, nhìn bộ y phục sạch sẽ trong tay lấy làm yên tâm, lại khẽ xoay người quay gót bỏ đi.

"Cảm ơn cô, Mộ Dung Nghi, làm phiền cô rồi. Khi khác gặp lại!"

Mộ Dung Nghi nhìn cô khuất dần, đôi chân mày bất phần dãn ra.

"Không mong gặp lại!"

Nàng thì thầm, một lần nữa bước lại vào trong phòng. Một ngày mệt mỏi... lại kết thúc nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi