TỔNG TÀI, HOẮC TỔNG ANH TÀN NHẪN LẮM

 

” Cô ra ngoài trước đi , phần còn lại qua Phó tổng giải quyết ” Anh nói với giám đốc kinh doanh

Có giám đốc kinh doanh là có âm mưu với Hoắc Kiến Vũ nên thấy Triệu Tuệ An giận dỗi cô ta rất hã dạ trong lòng. Cô ta gom tài liệu lướt qua Triệu Tuệ An nhếch môi cười

“Đứng lại ” Triệu Tuệ An gằn giọng

“Thiếu phu nhân có chuyện gì sao?”

” Lương Thuần Châu cô to gan dám nhếch môi với tôi sao ?” Triệu Tuệ An cầm bảng tên cô ta trước ngực

” Không có , tôi chỉ cho thiếu phu nhân thôi, Tổng giám đốc tôi không có” Cô ta lắc đầu gương mặt tỏ vẻ thương hại .

” Vậy ý cô là mắt tôi bị mù hay là tối vu oan cho cô”

” Thiếu phu nhân tôi không phải ý đó , tôi không có”

“Được rồi cô ra ngoài trước đi ” Hoắc Kiến Vũ giọng lạnh tanh nói

Hoắc Kiến Vũ khi nãy tức giận Triệu Tuệ An nên quay mặt hướng khác cũng không để ý tới , nhưng dạo này cô rất hay nỗi quạu vô cớ nên anh nghĩ cô kiếm chuyện với nhân viên của anh.

Triệu Tuệ An quay lại nhìn qua Hoắc Kiến Vũ gương mặt của cả hai bây giờ rất khó coi. Lương Thuần Châu mở cửa ra ngoài lập tức Triệu Tuệ An cũng bỏ đi . Hoắc Kiến Vũ cầm tay cô lại

“Em gây sự đủ chưa ? Từ nhà đến tập đoàn”

” Em gây sự sao? Rõ ràng là cô ta nhếch môi cười nhạo em”

“Vậy em muốn anh làm gì cô ta, đuổi việc hay giết chết ”

” Hoắc Kiến Vũ anh dùng thái độ như vậy nói với em sao?”

Triệu Tuệ An phủi tay anh ra đi về , Hoắc Kiến Vũ cũng chịu không nỗi tính tình thất thường của cô mà để cô ra về.

” Ừ, ngày vui của họ sắp hết rồi , chị sẽ giúp em trừ khử cô ta ” Lương Thuần Châu nói chuyện điện thoại với ai đó

” Không gì đâu em , mọi chuyện đang đi đúng kế hoạch của chúng ta”

“Được Tạm biệt”

8h tối xe của Hoắc Kiến Vũ lăn bánh vào biệt thự.

“Thiếu gia , thiếu phu nhân từ chiều về đã nhốt mình trong phòng, đến cơm tối tôi gọi cũng không xuống ăn”

Hoắc Kiến Vũ nghe quản gia nói mà lông mày nhíu chặt , tay cuộn tròn do tức giận. Anh đi thẳng lên phòng

* Cạch*

Triệu Tuệ An ngồi xem phim trên giường vừa thấy anh đã quay mặt sang hướng khác . Hoắc Kiến Vũ tức giận ném cặp táp vào sofa

” An , em kiếm chuyện đủ chưa? tại sao không xuống ăn cơm ? tôi chiều em quá nên em không xem tôi ra gì phải không?”

“…” Triệu Tuệ An vẫn ngồi xem phim không quan tâm gì đến anh

” Triệu Tuệ An ” Anh hét lên

” Gì đây ? Anh kiếm chuyện với tôi sao? tôi không ăn thì mặc xác tôi”

“Em nói cái giống gì vậy ? ” Hoắc Kiến Vũ đi lại gần cô

” Tôi muốn xem phim, tôi không muốn cải nhau với anh”

” Tôi chiều em quá nên em bây giờ muốn nói gì thì nói sao?”

“Đúng rồi tôi sai , tôi kiểm chuyện với nhân viên của anh là tôi sai , được chưa? Hay anh muốn tôi cúi đầu xin lỗi cô ta anh mới vừa lòng”

” Tuệ An đừng đi quá sức chịu đựng của tôi”

“Ừ, tôi không dám” Cô dẹp Ipad vào tủ rồi nằm xuống kéo chăn ngủ

” Xuống ăn cơm”

” Tôi không ăn , tôi muốn ngủ”

Hoắc Kiến Vũ kéo chăn ra lỗi cô ngồi dậy

“Bỏ ra coi , anh làm gì vậy ?”

“Tôi nói em xuống ăn cơm, nghe rõ không ?”

Triệu Tuệ An bực bội đẩy anh ra lấy áo choàng mặc vào rồi xuống phòng ăn , Cả hai ăn cơm như đi đánh trận , chén đũa cử khua vào nhau.

Ăn xong cô bỏ đi lên phòng lấy loptop đi lại sofa làm bài tập , bởi vì buổi trưa ngủ nhiều với bực tức trong người nên cô không thấy buồn ngủ . Hoắc Kiến Vũ từ phòng tắm bước ra trên người chỉ mặc quần đùi để ngủ , anh lấy áo choàng mặc vào đi lại gần cô .

” Tuệ An”

“Tôi không muốn cải nhau với anh đâu , anh để tôi yên đi “cô nói nhưng mắt vẫn dán vào máy tính

Hoắc Kiến Vũ mặt đỏ ngầu đi qua thư phòng, anh tính lại giảng hòa với cô mà lại bị cô chọc giận.

Hoắc Kiến Vũ vào thư phòng đã mạnh vào cái bàn , không biết dạo này có bị gì cứ kiếm chuyện với anh.

Hoắc Kiến Vũ 11h đêm mới quay về phòng thấy Triệu Tuệ An nằm trên giường quay lưng, anh đi lại nằm xuống kéo cô ôm vào lòng hôn vào bờ vai mịn màng của cô,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi