TỔNG TÀI HỎI VỢ: BÁNH BAO LÀM MAI (DADDY TỔNG TÀI)

Có điều lúc này anh không dám có suy nghĩ gì cả, cô đã bị thương thành ra thế này, anh chỉ một lòng quan tâm tới vết thương của cô.

Dạ Nghiên Tịch thấy không giành được với anh đành cắn môi hồng, nói với anh: "Anh qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi! Mắt anh đỏ sọng cả rồi, đừng để kiệt sức."

Phong Dạ Minh từ tối qua tới giờ đã hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, có điều tinh thần của anh vẫn có thể ứng phó được.

"Anh ở lại với em." Phong Dạ Minh không nỡ đi ngủ.

"Không cần, đi ngủ đi, em thương." Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, cô cũng đã mệt, "chúng ta cùng ngủ."

"Được thôi!" Phong Dạ Minh đứng dậy gọi y tá xin thêm một chiếc giường, anh đặt ở bên cạnh giường của cô, gối đầu lên tay nằm xuống.

Dạ Nghiên Tịch cũng nằm ngủ, bây giờ cô không thể nằm nghiêng, chỉ có thể nằm ngửa, cảm giác anh ở bên cạnh, cô liền yên tâm thiếp đi.

Anh đã hai ngày không chợp mắt, lúc này cũng đã yên tâm nằm ngủ.

Trong phòng bệnh không có ai tới quấy rầy, hai người đều ngủ bốn năm tiếng.

Phong Dạ Minh dậy trước, anh nghe thấy tiếng điện thoại rung, anh nhẹ nhàng xuống giường, cầm điện thoại lên xem, là đội trưởng Chu gọi tới.

"Alo, đội trưởng Chu."

"Tôi nghe nói Nghiên Tịch bị thương, có nghiêm trọng không?" Đầu bên kia đội trưởng Chu không biết nghe tin này từ đâu, lo lắng gọi tới hỏi.

"Cô ấy không sao, tôi đang chăm sóc cô ấy." Phong Dạ Minh an ủi một câu.

"Sao vậy? Sao cô ấy lại bị thương?"

"Đều là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ cô ấy cẩn thận."

"Được rồi, bây giờ cậu hãy chăm sóc cho cô ấy cẩn thận, việc trong đội tạm thời không cần xen vào."

"Đội trưởng Chu, tôi có một tin này phải nói với anh, tôi quen với kẻ cầm đầu trong tấm hình không rõ nét lần trước, sáu năm trước hắn ta là một đồng đội vào sinh ra tử của tôi, tên là Thẩm Kiệt."

"Cái gì? Kẻ cầm đầu thần bí đó là đồng đội của cậu? Hắn cũng xuất thân từ đặc chủng binh?"

"Đúng vậy, vì thế người của các anh gặp phải hắn ta thì nhất định phải vô cùng cẩn thận, vì thủ đoạn của hắn ta vô cùng tàn nhẫn, hắn ta giết người không chớp mắt!"

"Được rồi, tôi sẽ lập tức tiến hành điều tra hắn." Đội trưởng Chu ở đầu bên kia ngắt máy.

Phong Dạ Minh vừa ngắt máy liền nhìn thấy một phu nhân xinh đẹp nho nhã bước ra từ phòng nghỉ bên cạnh, ánh mắt bà dịu dàng mỉm cười: "Chào cậu, tôi là mợ của Nghiên Tịch."

Phong Dạ Minh sững người, ánh mắt mỉm cười chào hỏi một cậu: "Chào cô."

"Tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe nói Nghiên Tịch bị thương liền tới đây ngay, nhưng vừa rồi thấy hai đứa đang nghỉ, tôi liền không làm phiền nữa." Trình Ly Nguyệt mỉm cười, hài lòng quan sát thanh niên trước mặt.

Phong Dạ Minh nhìn phu nhân xinh đẹp trước mắt, anh liền nhận ngay ra bà, em gái của ngài tổng thống, cũng là một phu nhân thân phận cao quý.

"Phu nhân, Nghiên Tịch đang nằm nghỉ, cô có cần vào thăm cô ấy không?"

"Ừ, tôi vào với nó." Trình Ly Nguyệt gật đầu.

Phong Dạ Minh nhìn Dạ Nghiên Tịch ở trong qua cửa kính, trong lòng anh đã có quyết định.

Mặc dù anh không nỡ rời xa cô nhưng vẫn còn một việc vô cùng quan trọng đang đợi anh, anh hi vọng có thể khuyên nhủ Thẩm Kiệt quay đầu, từ bỏ thân phận sát thủ, trở về với đất nước. Mặc dù hy vọng này rất mong manh nhưng anh vẫn chưa quên, sáu năm trước, hắn đã giúp anh mở con đường máu, cứu anh một mạng.

Cái chết của Thẩm Kiệt là nút thắt không thể mở được trong lòng anh, anh vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy.

Bây giờ tới lượt anh cứu hắn, một khi thân phận của hắn bại lộ, cho dù anh không đi tìm hắn cũng sẽ có lực lượng của cả nước tìm hắn, và những việc hắn phạm phải đất nước sẽ không tha cho hắn, hắn chỉ có con đường chết mà thôi. "Phu nhân, Nghiên Tịch giao lại cho cô chăm sóc, cháu vẫn còn việc phải làm, cháu đi trước đây."

Trình Ly Nguyệt như thể biết rằng anh sẽ phải rời đi một thời gian, bà dịu dàng hỏi: "Cậu có cần tôi chuyển lời cho Nghiên Tịch không?"

Phong Dạ Minh ngẫm nghĩ một lát, cười nói: "Cô nói với cô ấy, đợi cháu trở về, cháu nhất định sẽ trở về."

Trình Ly Nguyệt gật đầu: "Được thôi, tôi sẽ chuyển lời cho nó như vậy."

"Cám ơn phu nhân." Phong Dạ Minh trước khi đi lại quay đầu lại nhìn cô gái phía sau cửa sổ, sau đó mới quay người dứt khoát rời đi.

Trình Ly Nguyệt nhìn theo bóng anh khẽ thở dài sau đó mới bước vào phòng bệnh, ở lại bên cạnh Dạ Nghiên Tịch.

Phong Dạ Minh rời khỏi bệnh viện, anh trực tiếp liên hệ đội trưởng Lý, biết được phương hướng đại khái của Thẩm Kiệt, đó là hướng một bến cảng, đi chừng ba trăm cây số sẽ có một bến cảng tập kết container quy mô lớn, hàng hóa ở đó sẽ được vận chuyển ra nước ngoài.

Anh biết Thẩm Kiệt nhất định sẽ nhân cơ hội này vận chuyển số vũ khí cướp được ra nước ngoài bằng container.

Phong Dạ Minh không muốn kinh động tới bất kì ai, lần hành động này chỉ là hành động của cá nhân anh.

Anh tới sân bay, lấy chứng minh thư mua một vé máy bay sớm nhất, tới nơi trong vòng ba tiếng đồng hồ.

Anh biết lần hành động này của Thẩm Kiệt cũng rất vội vàng, vì thế chưa chắc hôm nay hắn đã ra nước ngoài được.

Hai tiếng sau, Dạ Nghiên Tịch tỉnh lại, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt dịu dàng mỉm cười, cô ngạc nhiên gọi một câu: "Mợ, sao mợ lại ở đây?"

Trình Ly Nguyệt khẽ vuốt ve lọn tóc bên mang tai cô: "Bác sĩ gọi điện cho mợ, mợ mới biết con bị thương, đương nhiên mợ phải qua thăm con rồi."

Dạ Nghiên Tịch nhìn ra xung quanh, lại nhìn ra ngoài qua cửa sổ, như thể đang tìm người.

"Con đang tìm cậu thanh niên đó sao? Cậu ta đi rồi." Trình Ly Nguyệt nói với cô.

Trình Ly Nguyệt lập tức lo lắng: "Anh ấy đi khi nào? Anh ấy có nói gì không?"

"Cậu ta đi cách đây hai tiếng đồng hồ, trước khi đi có nói một câu bảo mợ chuyển lời cho con, đợi cậu ấy trở về, cậu ấy nhất định sẽ trở về."

Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng, cô biết Phong Dạ Minh chắc chắn đã đi tìm Thẩm Kiệt.

Anh muốn một mình dẫn Thẩm Kiệt đã phản bội trở về sao? Không, Thẩm Kiệt đã mất hết tính người, họ chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.

"Mợ, con muốn gọi một cuộc điện thoại." Dạ Nghiên Tịch nói với Trình Ly Nguyệt.

Trình Ly Nguyệt giúp cô lấy điện thoại, cô liền gọi vào điện thoại của đội trưởng Chu: "Đội trưởng Chu, Phong Dạ Minh có liên hệ với anh không?"

"Dạ Minh chẳng phải đang chăm sóc cô sao?" Đội trưởng Chu tò mò hỏi.

Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng, quả nhiên anh định một mình hành động.

Cô giơ tay cầm điện thoại gọi cho Phong Dạ Minh, máy của anh ở vào trạng thái tắt máy, cô cắn môi, lúc này ngoài nằm trên giường bệnh ra cô không thể đi đâu được.

"Nghiên Tịch, con đang lo lắng cho cậu ta sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trình Ly Nguyệt quan tâm hỏi.

"Mợ, không có gì đâu." Dạ Nghiên Tịch lắc đầu, cô nghe thấy tiếng đội trưởng Chu đang hỏi: "Nghiên Tịch, Dạ Minh có ở bên cạnh cô không?"

"Đội trưởng Chu, anh ấy đã nói với anh, anh ấy có một người đồng đội phản bội đất nước chưa?"

"Nói cho tôi rồi, tên là Thẩm Kiệt, bây giờ tôi đang điều tra về người này."

"Chắc chắn Dạ Minh đã đi tìm hắn rồi, anh hãy phái người lần theo tung tích của Dạ Minh, ánh tìm được hắn sẽ tìm được những vũ khí kia. Mong anh hãy cử thêm người bảo vệ anh ấy, bây giờ anh ấy đang rất nguy hiểm." Dạ Nghiên Tịch nài nỉ.

"Được, tôi hiểu rồi." Đội trưởng Chu ngắt điện thoại.

Dạ Nghiên Tịch không thể nào yên tâm, Phong Dạ Minh chắc chắn vẫn còn biết ơn việc sáu năm trước Thẩm Kiệt xả thân cứu anh, vì thế muốn một mình hành động, khuyên Thẩm Kiệt trở về, chắc chắn đã giấu toàn bộ mọi người về hành tung của mình.

Ở sân bay thành phố F, Phong Dạ Minh vác theo ba lô leo núi lên đường, toàn thân phát ra khí thế quân nhân, khiến chuyển đi của anh rất thu hút sự chú ý.

Anh bắt một chiếc taxi đi thẳng về phía bến cảng tập kết container.

Đội trưởng Lý liên hệ với cảnh sát địa phương, chiều nay sẽ giám sát chặt chẽ các bến cảng, bất cứ container đựng thùng nào cũng phải kiểm tra kĩ càng.

Không buông tha cho bất cứ container khả nghi nào lên tàu.

Lúc này, trong một khách sạn nhỏ không mấy nổi bật, Thẩm Kiệt tức giận giơ chân đạp ghế, kế hoạch lần này về nước của hắn vô cùng thắng lợi.

Nếu như không có sự xuất hiện của Phong Dạ Minh dẫn theo sự truy kích của xưởng chế tạo vũ khí, lại còn khiến cảnh sát địa phương kiểm tra gắt gao, hàng của hắn sớm đã lên tàu đi về phía vùng biển quốc tế rồi.

Bây giờ hắn chỉ có thể chờ đợi, hắn biết hắn không thể đợi quá lâu.

Phong Dạ Minh nhất định sẽ tới tìm hắn, người mà lúc này Thẩm Kiệt không muốn gặp nhất chính là Phong Dạ Minh, người từng cùng hắn tuyên thệ, cùng vào sinh ra tử.

Trong vòng sáu năm, những chuyện mà hắn trải qua gian nan không thể tưởng tượng, hắn sớm đã từ bỏ tư tưởng cơ bản của một con người, hắn có một gia đình ở nước ngoài, có hai con nhỏ, mọi cố gắng của hắn hiện giờ đều là vì cuộc sống.

Hắn không có sự lựa chọn nào khác, vận mệnh biến hắn trở thành sát thủ, hắn nhất định phải trở thành một sát thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi