TỔNG TÀI HỎI VỢ: BÁNH BAO LÀM MAI (DADDY TỔNG TÀI)

Ánh mắt Thẩm Kiệt ánh lên vẻ giằng xé khổ đau: "Tôi không quay lại được nữa rồi, cậu đừng phí lời nữa, mau rời khỏi đây."

"Năm xưa nếu không có cậu đã không có tôi ngày hôm nay, nếu như không có cậu xả thân cứu mạng, bây giờ tôi cũng biến mất trong sóng biển giống như cậu, trở thành hồn ma dưới nòng súng của đám người đó, ân tình này cả đời tôi sẽ không quên." Ánh mắt Phong Dạ Minh ngập tràn biết ơn, nếu như ơn cứu mạng có thể quên thì anh đã không còn là người.

Thẩm Kiệt cười nhạt một tiếng: "Được thôi, tôi không cần cậu báo ân, nếu như cậu thật sự muốn báo đáp tôi vậy thì đừng bám riết tôi nữa, tôi có cuộc sống của tôi, cậu đừng tới quấy rầy tôi."

"Cậu đã bại lộ rồi, cho dù tôi không tìm tới cậu, những người sau này tìm tới cậu sẽ là người của quốc gia, cậu cho rằng họ sẽ cho phép cậu tiếp tục sống trên đời sao? Tội cướp vũ khí cũng đủ lấy mạng cậu rồi."

"Vậy cậu thì sao? Cậu cứu tôi lẽ nào không phải cũng muốn để tôi trở về sao? Không sai, cô gái trong hình là vợ tôi, hai đứa nhỏ cũng là con tôi, tôi không thể để mặc họ không quản được." Thẩm Kiệt nghiến răng, ánh mắt kiên quyết.

"Vậy hãy dẫn họ về nước sinh sống."

"Phong Dạ Minh, tôi biết thân phận của cậu không tầm thường, nhưng cậu không cứu tôi được đâu, nói thực với cậu, bây giờ hoàn cảnh của tôi vô cùng khó khăn, vợ tôi bị chúng bắt để uy hiếp tôi bán mạng cho chúng, cậu tưởng rằng tôi muốn đi cướp vũ khí của quốc gia mình sao? Những năm làm lính đâu phải vô ích, tôi vẫn rất biết ơn đất nước đã bồi dưỡng tôi nhưng nhiều khi con người ta không được phép lựa chọn, cậu biết không?" Lời lẽ của Thẩm Kiệt vô cùng kích động, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.

Phong Dạ Minh nghe vậy trong lòng rất vui mừng, anh trầm giọng nói: "Chỉ cần trong thâm tâm cậu còn nhớ mình là một quân nhân, cậu vẫn là anh em tốt trong lòng tôi."

Thẩm Kiệt liền cầm súng lên, ánh mắt đau khổ và giằng xé: "Mau đi đi, nếu không tôi sẽ nổ súng đấy."

"Được, mạng tôi là do cậu cứu, cậu có thể lấy đi bất cứ lúc nào." Phong Dạ Minh bước lên, không sợ nòng súng của hắn.

Thẩm Kiệt đột nhiên vứt súng đi, giữ chặt vạt áo anh, đẩy mạnh anh ra ngoài cửa: "Cậu còn không đi, tôi sẽ hối hận năm xưa đã xả thân cứu cậu."

"Nói cho tôi nghe về vợ và con cậu có được không?" Phong Dạ Minh nhắc tới việc mềm lòng nhất của hắn.

Thẩm Kiệt hít một hơi thật sâu, lúc này thuộc hạ của hắn chuẩn bị bước vào, hắn liền quát lên: "Không được vào."

Thuộc hạ đó lập tức kinh ngạc đứng ngoài cửa hỏi: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì, tao đang dạy bảo người khác." Nói xong Thẩm Kiệt liền giơ nắm đấm đấm vào ngực Phong Dạ Minh.

Thuộc hạ thấy vậy liền lập tức rời đi, chỉ sợ lửa giận của Thẩm Kiệt sẽ lan cả sang người hắn.

Tuy nhiên, cú đấm này của Thẩm Kiệt không hề có sức sát thương, hắn đẩy Phong Dạ Minh lên ghế sofa bên cạnh, hắn liền cầm một điếu thuốc lên châm lửa, hít mạnh một hơi: "Nếu không phải nể tình cậu nhiều năm chăm sóc cho em gái tôi, tôi thực sự sẽ lấy mạng cậu."

"Lạc Lạc rất tốt, bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng đã có công việc ổn định." Phong Dạ Minh bình tĩnh nói.

"Tôi nhảy xuống khỏi tàu, trúng ba phát đạn, tôi cao số, trôi dạt lên bãi biển, không chết, là vợ tôi cứu tôi, cô ấy chăm sóc tới khi tôi lành hẳn, tôi lựa chọn ở lại." Thẩm Kiệt nói lại quá khứ của mình, chỉ là khi nói về gia đình, người đàn ông mạnh mẽ đó mới thể hiện nét dịu dàng.

Phong Dạ Minh không cần đoán cũng có thể tưởng tượng ra về sau đã xảy ra chuyện gì.

"Nhưng đất nước của vợ tôi vô cùng bạo loạn, rất nhiều thành phần phản động hoành hành ngang ngược trên địa bàn, khi đó vợ tôi đã có thai, chúng tôi muốn sống, tôi nhất định phải đi tìm việc, tôi đi làm thuộc hạ của một gã trùm, làm võ sĩ quyền anh, tôi đã trụ lại được, cuối cùng trở thành người cầm đầu thuộc hạ của một kẻ buôn bán vũ khí." Thẩm Kiệt lại hút thuốc.

"Hắn biết đất nước chúng ta đang nghiên cứu chế tạo một loại súng mới, hắn liền lấy tính mạng của vợ con tôi để uy hiếp, nếu như tôi không thể mang về cho hắn loại súng mới này, tôi sẽ không gặp lại được vợ con tôi nữa." Thẩm Kiệt nói xong, ánh mắt hắn ánh lên vẻ đau khổ giằng xé, "họ là những người mà tôi yêu nhất trên đời, cậu cho rằng tôi còn lựa chọn nào khác sao?"

Phong Dạ Minh lặng lẽ nghe xong những gì hắn nói, anh lập tức đánh tan những hiểu nhầm phát sinh trước đây.

Có thể nói rằng, cảnh ngộ hiện nay Thẩm Kiệt gặp phải đều là vì cứu anh mà ra.

"A Kiệt, tôi cho rằng cậu nên dẫn vợ con rời xa nơi đó, mọi người cũng có thể tới nơi khác yên bình sinh sống, nuôi dưỡng các con trưởng thành."

"Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng tôi không có tư cách, hàng ngày bọn chúng đều sai người theo dõi vợ con tôi, bọn chúng biết chỉ cần khống chế vợ con tôi là có thể khống chế được tôi, tôi là cỗ máy giết người của bọn chúng, tôi có thể giúp chúng phát tài."

Phong Dạ Minh vỗ vai hắn: "Bây giờ không phải chỉ có mình cậu chiến đấu, cậu còn có tôi."

Đôi mắt Thẩm Kiệt rơm rớm lệ, hắn nghiến chặt răng: "Cậu không cần phải đi vào chỗ chết cùng tôi, cậu căn bản không biệt gã buôn bán vũ khí đó có năng lực lớn thế nào đâu, chỉ thuộc hạ thôi cũng lên tới hàng nghìn người, phân bố ở khắp mọi nơi, chúng ta sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được."

Phong Dạ Minh kiên định nhìn hắn: "Lẽ nào tôi lại là một người sợ chết sao? Từ khi cậu quen biết tôi tới giờ, cậu từng thấy tôi sợ rồi sao?"

Ánh mắt Thẩm Kiết thoáng vẻ xúc động, đây chính là tình cảm mà hắn mong đợi từ lâu, hắn không bao giờ quên được lần đầu tiên vào đội, Phong Dạ Minh là người ngông cuồng tới nhường nào.

"Dạ Minh, cậu nghĩ cho kỹ, cậu hãy nghĩ tới cô gái đang đợi cậu trở về." Thẩm Kiệt bình tĩnh lên tiếng.

"Tôi đã hứa với cô ấy, cho dù tôi xuống địa ngục cũng sẽ phải bò về tìm cô ấy, đời này sẽ không bỏ lại cô ấy, vì thế tôi không chết được." Phong Dạ Minh vô cùng tự tin.

"Con tàu này tới được nước Y vẫn còn nửa tháng nữa, cậu hãy suy nghĩ đi." Thẩm Kiệt không ép buộc anh tham gia vào nhiệm vụ giải cứu vợ con mình.

"Trên tàu đều là thuộc hạ của kẻ buôn bán vũ khí kia sao?"

"Bọn chúng tuy nghe lệnh tôi nhưng cũng chỉ là vì thân phận của tôi mà thôi, vì thế khi ở trên tàu cậu phải tự bảo vệ bản thân, đừng để chúng nghi ngờ."

"Được, tôi biết rồi." Phong Dạ Minh khẽ thở phào trong lòng, đây là kết quả mà anh mong muốn.

Mưa bom bão đạn anh không sợ, điều anh lo lắng là người anh em từng vào sinh ra tử với mình bước vào con đường không có đường về.

Chớp mắt Dạ Nghiên Tịch đã nằm viện được ba ngày, trong ba ngày này cô không thể gọi được vào điện thoại của Phong Dạ Minh, cũng không biết anh đang ở đâu.

Bây giờ phía cảnh sát đang tập trung rà soát bến cảng đó nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền về.

Tố chất cơ thể của Dạ Nghiên Tịch không tồi, vết thương của cô đang dần hồi phục, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu ngày ngày đều tới thăm cô, ba mẹ cô thì ở căn cứ xa xôi, chỉ có thể liên hệ qua điện thoại.

Dạ Nghiên Tịch cũng nhận được sự quan tâm của em trai, có điều em trai đang trong giai đoạn huấn luyện đặc biệt, không có thời gian tới thăm cô.

Dạ Nghiên Tịch là người vô cùng kiên cường, cho dù không có người thân bên cạnh cô cũng không cảm thấy tủi thân, ngược lại điều khiến cô không mong muốn nhất chính là để người thân lo lắng. Có điều bây giờ chỉ có một người đàn ông khiến cô lo lắng, Phong Dạ Minh.

Trong tim cô, trong đầu cô toàn là hình bóng của anh, sự an nguy của anh.

Nếu như vết thương của cô đã lành cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện, cô sẽ đi tìm anh, cô chưa bao giờ có suy nghĩ muốn gặp một người mãnh liệt như vậy.

Lúc này cuối cùng Dạ Nghiên Tịch cũng phải thừa nhận mình đã yêu người đàn ông đó.

Trong cuộc sống của mình, cô không thể không có anh.

Lúc này, trong phòng bệnh yên tĩnh, cô đang nghỉ ngơi, không có ai vào làm phiền cô.

Nhưng cô đã tỉnh dậy từ lâu, nằm trên giường, ánh mắt chìm vào trong hồi ức trước đây.

Hình ảnh gặp gỡ Phong Dạ Minh đều trở nên rõ ràng.

Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ở câu lạc bộ chiến đấu, khi anh bước ra từ phía phòng làm việc, phong thái ung dung tự tin, dáng vẻ mạnh mẽ khiến cô không thể không chú ý tới anh.

Lần đó bị anh khiêu khích khiến cho chiến ý sục sôi, lần đầu tiên giao đấu với anh, anh ung dung mang vẻ trêu chọc, vô cùng lưu manh.

Lúc này, Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, những hồi ức đó đã trở nên vô cùng quý giá.

Cuộc đời là vậy, những việc không mấy để tâm, tới cuối cùng lại biến thành những hồi ức tươi đẹp nhất trong đời.

"Phong Dạ Minh, bất luận anh ở đâu, anh đã hứa với em, anh sẽ sống trở về gặp em, em đợi anh." Khóe mắt Dạ Nghiên Tịch rơm rớm lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi