TỔNG TÀI KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG: CÔ VỢ NGỌT NGÀO MUỐN CHẠY TRỐN

Tống Vân Khanh thở dài: “Dao Dao, cậu quá lương thiện rồi.”

“Hứ, chị đây là ai chứ? Đâu có thời gian rảnh mà tính toán chỉ li với bọn họ về những thứ không đâu vào đâu đấy.”

Cô ấy vui vẻ, Tống Vân Khanh chính như thế cũng vui theo.

Cô ấy gập chiếc laptop, quỳ ngồi tại trước. chiếc giường, đột nhiên trên gương mặt của Mộ Hi Thần có tiếng “bặp” của nụ hôn: “ Tốt thật! Đều kết thúc rồi.”

Mộ Hi Thần ngơ ngác.

Tống Vân Khanh cũng đơ người ra, vội vã đứng dậy: “Em đi nấu trà đây.”

Nhưng lại bị kéo giữ chặt, tâm trạng tốt như vậy thì Mộ Hi Thần sao có thể lãng phí cho được chứ?

Ngày hôm đó thì Sở Mạc Dao chính thức quay ại công việc, báo chí truyền thông bao vây quanh đến mức không có lối thoái để chụp ảnh. Đạo diễn vẻ mặt dị thường khách sao xin sự cầu giúp của Steven, có thể nào bảo Sở tiểu thư mở cuộc họp. báo ngay tại hiện trường hay không, cũng là giúp. những nhà báo đó có thể về mà hoàn thành được nhiệm vụ được giao. Không được bao vậy như vậy, cũng khiến cho bọn họ lẫn đoàn phim kế bên thuận lợi quay đóng phim một cách bình thường.

Steve và Sở Mạc Dao đồng ý rồi.

Dưới cái việc có đám người vây kín, Sở Mạc Dao từ tốn ngối lên trên phía sân khấu, hướng về nhiều phía của phóng viên để chụp hình trước ống, kính. Khuôn mặt không hề toát nên vẻ không vui hoặc đắc ý tràn đầy. Chính là giống như một người vừa nhận lấy một sản phẩm mới để ra mắt báo giới mà thôi. Thanh thoát như sen trong hồ.

“Sở tiểu thư, đối với sự việc này, xin cô nói sơ về suy nghĩ của mình đi ạ.” Phóng viên láo nháo đớp lời của nhau mà nói.

Sở Mạc Dao mỉm cười, khuôn mặt điểm lệ đó luôn là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, giọng nói thì thánh thót đễ nghe: “Tôi vốn chả có suy nghĩ gì cả, chính là giống như bố của tôi rằng, người trong sạch thì ắt sẽ trong sạch thôi. Tôi tin công đạo vẫn là ở tại lòng người.”

“Sở tiểu thứ, nghe nói rằng giữa cô và cha mẹ cô bởi vì đóng phim mà đang có sự bất hòa chưa thể giải quyết được, lần này có ba của cô đứng ra vì cô mà nói đỡ lời, có phải chăng cô đã thỏa hiệp rẳng sẽ rút kh‹ giải trí này không?”

Nụ cười của Sở Mạc Dao xinh đẹp vô cùng, giống như cách phóng viên mở lời câu hỏi kiểu đang hóng lấy drama vậy: “Xem ra công việc của bạn nhất định là đương đầu cùng với chính nghĩa, ý nghĩa vô cùng. Nhưng khi ba mẹ của bạn nhìn thấy bạn đang có tính thất đức là đào móc lấy chuyện riêng tư cá nhân ra, xin hỏi rằng nếu ba mẹ bạn có ý phản đối muốn bạn từ bỏ công việc đang làm hay không? Cách nghĩa của nhau đã không đồng nhất, có phải sẽ là khiến mối quan hệ của ba mẹ lẫn bạn bị rạn nứt không? Bạn có phải sẽ vì công việc mà từ bỏ ba mẹ của bạn không? Ba mẹ của bạn lại có phải chăng bởi bạn còn quá trẻ, bướng bỉnh theo đuổi lí tưởng mà không chấp nhận lấy đứa con trai như bạn không?” Trong, đám người đó im lặng được tầm ba giây, đột nhiên có tiếng vỗ tay nồng nhiệt phá tan bầu không khí.


Tiếp theo đó thì đối với mỗi câu hỏi sắc bén, Sở Mạc Dao đều trả lời một cách rất hoàn mỹ.

Câu hỏi thoải mái thì cô ấy trả lời kiểu hài hước, hỏi những câu quá đáng thì cô ấy cũng. không ngần ngại mà đáp trả lại.

Từ trước thì cô ấy chỉ là một người diễn viên tầm thường, xinh đẹp, cách diễn tốt. Nhưng bởi vì không phải quá nổi tiếng cũng chả có riêng cuộc họp báo như vậy, vẫn chưa có người nhận ra được khả năng ăn nói của cô ấy.

Qua lần này, báo chí giới giải trí được một phen thán phục, Sở tiểu thư này đúng thật không hẳn là bình hoa di động xinh đẹp.

Mạnh Ngọc nhìn thấy gương mặt sắc sảo đang ở trong màn hình tỉ vi đó, không tự chủ mà nở nụ cười rồi, quay sang nói với Mễ Kỳ: “Nha đầu này quả thực không tệ mài Cô đi nói chuyện để mang. cô ta về kí hợp đồng với công ty của chúng ta, công. ;hu mua cũng làm thành văn phòng làm việc của cô ta đi nha.”

Mễ Kỳ tròn xoe mắt: “Nhị thiếu, cậu nghiêm. túc đó chứ? Số tiền này có khi là con số có chút lớn đấy chứ? Tôi sẽ xem nó như là một cách cậu đang theo đuổi cô ta nha!”

Mạnh Ngọc ngơ ngác, đôi mắt hướng về con người đang mím môi cười tươi trong màn hình đó:

“Hình như cũng không phải là ý kiến tồi nha, vậy thì cứ thử xem sao?"

Hôn nhân chớp nhoáng, hay việc yêu đương của Mộ Hi Thần thì lời để nghị đường như cũng không tệ chút nào.

.Mễ Kỳ nhìn thấy anh, lại vừa đang xem trước màn hình tivi, liền gật đầu: “Ủng hộ anh!”

EQ lẫn IQ của buổi họp báo đã vì Sở Mạc Dao mà đành được sự thuận lợi không hề tệ chút nào.

Mà còn một vai chính khác của sự việc là Điền Mỹ thì không được may mắn rồi, chỗ dựa của cô ta là ông chủ của công ty điện ảnh đó đột nhiên bị phá sản, không chỉ là lúc trước mấy lời hẹn ước về những thứ tài sản đành cho cô ta còn chưa được thực hiện kịp thời, thì ngay cả sự việc tiếp diễn sau này cũng không thể sắp xếp kịp thời được. Điền Mỹ trực tiếp tung ra dưới ống kính của phóng viên.

Mạng xã hội là bạo lực thật, bọn họ vốn chỉ suy nghĩ rằng lợi dụng mạng xã hội có thể loại bỏ hoàn toàn tính chất gây uy hiếp lớn của người mới đổi với cô ấy. Điền Mỹ vốn dĩ là có đủ tự tin, dựa thêm vào ông chủ của công ty điện ảnh, cả đời này của cô ta thì đều có chỗ dung thân rồi, dù cho. người đàn ông trung niên kia còn chưa làm thủ tục li hôn cũng chả có vấn để gì cả. Dựa vào cô ta, cho dù hôn nhân được làm bằng đồng sắt thì cô ta cũng có thể chen vào bên trong cho bằng được. Chính là có được cái khả năng chịu đựng như vậy, cho nên, cô ta mới không ngại mọi thứ mà dùng, lấy tất cả các thủ đoạn trong tay, đối phó với Sở Mạc Dao.

Nhưng mà, thuyền của cô ta quá thực nhanh cực kỳ, hoàn toàn trở tay không kịp rồi.


Những thứ đen tối từ xưa của cô ta toàn bộ. đều bị lôi ra hết rồi, tất cả điều ban đến đối với Sở Mạc Dao đều được hiện lên trên người của cô ta cả rồi.

Cô ta kết bạn không có sự chọn lựa, đồng thời cũng có duy trì mối quan hệ yêu đương với nhiều người đàn ông khác. Mấy tên đàn ông đó bị che mắt qua mặt đều cùng nhau chán ghét cô ta, sự việc gì bị giấu kỹ đều bị lôi ra hết cả rồi, nhất thời thì so với mấy nữ minh tỉnh hạng ba kia thì cô ta chút liêm sĩ và lạnh nhạt cũng không còn.

Chen ngang của cô ta đã khiến cho người bị hại là chánh thất phu nhân tố cáo lấy hành vi của cô ta thông qua bài đăng kiển trách.

Tiếng hò hét bảo cút khỏi giới giải trí càng lúc càng lớn. Điền Mỹ biến thành con chuột cống đen nhuốt, thậm chí trợ lý và người quản lý của cô ta cũng bị áp lực quá mức mà rời bỏ cô ta.

Lúc mà có người đem chuyện hiện trạng cảu Điền Mỹ kể cho Sở Mạc Dao nghe, hỏi cô ấy rằng lúc đấy có cảm giác được giải tỏa cơn tức trong người không. Sở tiểu thư lạnh nhạt phát ra câu nói: “Chuyện của người khác thì tôi không rõ,cũng không quan tâm đ ến. Hiện tại, việc khiến tôi quan tâm chính là toàn tâm toàn lực về bộ phim. mới đang quay. Còn về việc mà bạn nói chuyện này, tôi cũng chẳng có gì để tỏ ra đồng tình cả. Dù sao thì người làm trời sẽ nhìn thấy cả thôi. Mỗi con người đều là vì hành vi của mình mà chịu lấy trách nhiệm. Thông qua sự việc này, tôi cũng sẽ càng để bản thân mình tự lập hơn trên con đường. của mình.”

Sở tiểu thư nhận thêm tiếng vỗ tay sau lần thắng tiếp theo.

Sở Mạc Dao cũng cuối cùng tìm được thời gian thích hợp để đến thỉnh tội với ba mẹ cô ấy rồi.

Tống Vân Khanh đương nhiên là cùng đi vào rồi, chẳng qua là cô không yên tâm nên vẫn là gửi tin nhắn báo sơ tình hình đến Mạnh Dương.

Nhìn thấy đứa con gái đang quỳ trước mặt, giáo sư Sở tâm trạng bình thản, ngược lại thì kéo lấy Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, cháu đứng dậy nhanh đi, cháu xem cháu gầy đến mức nào rồi, chỉ còn mỗi khúc xương trên người kìa. Mau lên, lại để cho bác gái cháu làm vài món ngon bổ cho ăn nha.”

Diệp Tịnh Thù liếc nhìn đứa con gái đang quỳ tại đó, kéo Tống Vân Khanh lại: “Đi thôi, cùng với bác gái đến nhà bếp, giúp phụ bác một tay nấu bữa ăn nào.”

Tống Vân Khanh lén lút đá nhẹ chân Sở Mạc Dao. Sở Mạc Dao liền hiểu rõ được vấn để, quỳ một. cách ngay ngắn, không phát ra một lời nào nữa.

Tống Vân Khanh một bên lựa rau, một bên thì đưa đầu quay lại nhìn về hai cha con đang ở phòng khách.

Diệp Tịnh Thù liền kéo cô quay trở lại: “Được rồi, không cần xem nữa rồi, có chuyện gì thì cứ để cho hai người đó tự giải quyết đi.”


Tống Vân Khanh lo lắng nói: “Nhưng mà Dao Dao cũng đã quỳ ở đó nửa ngày rồi, bác Sở đều không để cậu ấy đứng dậy.”

Diệp Tịnh Thù dùng ánh mắt hiển từ nhìn cô: “Quỳ cũng là do con bé đáng như vậy, Dao Dao. như vậy cũng chính là để con bé biết được hiện tại có công việc làm quả thực không để đàng gì được, không có lý do gì từ bỏ lẫn không lo làm tốt việc đã có.”

Tống Vân Khanh ngạc nhiên nhìn về hướng của Diệp Tịnh Thù, nghe xong vẫn chưa thể tiêu hóa được lời của bà ấy nói, lắp ba lắp bắp nói: * Bá c gái....hai bác..... hai bác không phản đi Dao Dao nữa rồi sao?”

Diệp Tịnh Thù cười mỉm: “Chúng ta từ khi nào đã phản đối con bé đi đóng phim chứ? Bác Sở của cháu là giận con bé làm việc gì đều không có nhớ hậu quả ban đầu, là muốn trị cái tính cách không ổn định này của con bé.” Tống Vân Khanh vỗ vào ngực của mình: “Bác gái, tim của cháu cứ nơm nớp trong người, đều sắp trở thành bệnh tìm rồi chẳng.”

Diệp Tĩnh Thù vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô: “Cháu đó nha, kiểu gì cũng đều lo lắng cho nha đầu đó, cũng nên tự mình chăm sóc lấy bản thân cháu một chút, thực tập vẫn thuận lợi chứ? Có cần sự giúp đỡ gì thì cứ đến tìm chúng ta nha, bác và bác Sở của cháu đều luôn xem cháu là đứa con gái của mình, cháu mà cứ ngại ngùng xem là đang làm phiền thì thật không đúng với chúng ta rồi đó nha. Dao Dao không nghe lời thì bác Sở của cháu còn nói là không sao hết, vẫn còn Vân Khanh của chúng ta nữa mà!”

Tống Vân Khanh cười tủm tỉm, gật đầu: “ Chính là vậy mà, còn có cháu nữa, so với Dao Dao. thì cháu ngoan hơn đấy chứ.”

Bắt đầu từ khi Sở Mạc Dao đưa cô về nhà thì vợ chồng Sở Vỹ Chiêu đã xem và đối xử với cô như là người con gái trong nhà rồi, bản thân nhất định không tránh khỏi rồi.

Lúc Mạnh Dương tới nơi thì thấy được khung. cảnh như thế này rồi.

Giáo sư Sở đang ngồi trên sô pha uống trà đọc tờ báo. Tiểu sư muội Sở Mạc Dao thì cúi đầu buồn bã đang quỳ trước bàn trà, sư mẫu và Vân Khanh thì đang bận rộn trong khu vực nhà bếp.

“Hôm nay sao cháu có thời gian đến đây vậy? ” Sở Vỹ Chiêu bỏ tờ báo đang đọc xuống hỏi Mạnh Dương.

Mạnh Dương đưa chiếc hộp đang cầm trên tay đem về phía nhà bếp: “Sư mẫu, con mua loại ghẹ tươi mà sư phụ thích ăn nhất, phiền sư mẫu và Vân Khanh làm giúp con với nha.”

Cùng lúc đó thì nhìn thấy được ánh mắt của. Vân Khanh.

Đi đến bên cạnh Sở Mạc Dao, hiếu kỳ h‹ Dao Dao, em lại bị phạm lỗi gì nữa rồi sao? Vân Khanh đang bận trong khu nhà bếp không thể rời khỏi nơi đây, sao em lại quỳ ở đây chứ?”

Sở Mạc Dao cố ý đưa vẻ mặt ưu buồn cho. Mạnh Dương nhìn thấy.

Mạnh Dương bất ngờ có bộ đạng được thức tỉnh giác ngộ: “À, chọc sư phụ giận lên rồi chứ gì? Sư phụ, hay là phạt em ấy đi tới nhà bếp phụ việc đi"

Sở Vỹ Chiêu trừng mắt nhìn bọn họ, ba đứa trẻ


dù gì cũng được xem là lớn lên cùng nhau, tình cảm của ông ta đối với Mạnh Dương như tình cha con, cũng xem Vân Khanh là đứa con gái của

chính mình, tình cảm của cả ba đứa nhóc này đều tốt, cùng nhau bảo hộ giúp đỡ, ông ta sao lại không thể không biết được chứ? Sở Vỹ Chiêu chồng chất tờ báo lại, giọng nói lạnh nhạt: "Ba vẫn là chưa bảo con quỷ đó nha.”

Mạnh Dương và Sở Mạc Dao đều trở nên ngơ ngác.

Sở Vỹ Chiêu cảm thấy độ lửa nấu cũng lệch nhau không nhiều, biểu thị ý muốn Mạnh Dương, ngồi bên cạnh chính mình.

Nhìn thấy đứa con gái đang quỳ, ưu điểm của ba me đều được con gái tiếp nhận, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đến lớn đều rất là ưu tú, khó trách việc có chút tự cao tự đại, đời người của cô ấy chung quy lại cũng tự mình bước đi, có yêu thương cô ấy nhiều thêm nữa thì ba mẹ cũng không có cách nào thay thế được cô ấy. Chỉ là thứ cần phải nhắc nhở thì vẫn phải làm.

“Dao Dao, con biết tại sao ba lại phản đối con đi đóng phim, gia nhập giới giải trí không?”

Đôi chân của Sở Mạc Dao sớm đã bị tê cứng. rồi, nhưng mà không dám cử động dù chỉ một lần, tuy rằng cô có tính khí cộc cần nóng nãy nhưng. mà đối với ba mẹ, thì cô ấy cũng không dám thể hiện ra đâu.

Nghe thấy lời nói điểm tĩnh của ba cùng với cô ấy nói chuyện với nhau, cô ấy nghỉ ngờ trước một hồi lâu. Nhưng rất nhanh chóng đã điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt, ngẩng mặt lên nhìn và nghiêm. túc hướng mắt về ba: “Con biết rằng, giới giải trí là một thế giới phức tạp, tính cách của con khá. thẳng tính, ba lại sợ con bị thiệt thòi, cũng sợ rằng. ở trong giới đấy quá lâu sẽ mất đi chính mình.

Cô ấy dùng đầu gối của mình kéo lê về phía trước: “Ba ơi, xin hãy yên tâm đi, lúc con ký hợp đồng có thêm điều kiện vào nữa, con không quay cảnh hôn môi, không cởi khỏa thân hay lộ liễu, không dùng scandal để mà tuyên truyền bộ phim, con nhất định giữ vững lấy nguyên tác của chính mình.”

Sở Vỹ Chiêu gật đầu: “Ba tin tưởng được là con có thể làm thành công những thứ này, những thứ này cũng là yêu cầu cơ bản nhất mà ba dành cho. con. Nhưng mà điều ba lo lắng nhất chính là con không thể kiên trì, con nói cho ba biết, con có thể kiên trì đến cùng và làm thật tốt nghê diễn viên, người mẫu, làm thành sự nghiệp con mong muốn không?”

Sở Mạc Dao nuốt ngụm nước bọt, cúi gằm mặt xuống thấp, giọng nói phát ra có chút trầm đi: * Baơim con không muốn lừa gạt ba, con sẽ không. đi đóng phim mãi đâu. Đương nhiên, nếu như gặp được một kịch bản thích hợp, con sẽ đi đóng, nhưng mà đợi con tích lũy được nhiều kinh nghiệm và vốn liến của chính mình. Con....con là muốn làm đạo diễn cơ, đó mới là thứ con mong muốn thực hiện được.”

Sở Mạc Dao có chút buồn bã, cuối gằm mặt xuống. Cô ấy thà muốn nói một lần cho rõ ngọn ngành cũng không muốn bố mẹ vì cô ấy màlo. lắng, cho đù cô ấy có bị ăn đòn thêm một lần nữa. Thì một lần đã giải quyết xong mọi thứ rồi.

Đừng xem giáo sư Sở và giáo sư Diệp đều có vẻ người học hành giỏi giang hòa nhã bên ngoài, nhưng Sở Mạc Dao lại không ít lần ăn đòn, ai bảo. cô ấy nghịch ngợm chứ.

Sở Vỹ Chiêu không tin tưởng nhìn con gái: " Con đã suy nghĩ rồi chưa? Sớm đã tính toán xong rồi sao?”

Sở Mạc Dao gật đầu: “Ba ơi, con không phải là muốn làm nghệ sĩ, con là muốn làm diễn viên,con cố gắng đóng phim thật sự không phải chính là vì có được nhiều sự nổi tiếng, nhiều tiếng tăm gì cả. Bây giờ, con đang nỗ lực học hỏi cách điều khiển nhân vật, về tương lai gần mới có thể điễn được bộ phim hay.

Bây giờ, vừa phải diễn thật tốt phim của mình, vừa phải học một số bản lĩnh từ những đạo điễn, làm ra được một bộ phim hay thật không đễ đàng chút nào, so với việc kinh đoanh của công ty cũng không có gì khác biệt cả. Đâu đâu cũng đều có thứ con muốn học hỏi lấy thứ con cần. Nhưng. mà,, ba ơi, từ trước tới giờ con chưa từng quên lời của ba dạy dỗ, con chính là nghiêm túc về vấn đề này.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi