TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 268

“Phòng… phòng cho khách cũng được…” Làm ở trên sofa thì quá xấu hổ rồi đó.

Anh hôn lên da thịt trơn mịn của cô, rất lâu sau mới đáp lại một câu: “Được, làm xong lần này thì đến phòng cho khách.”

“Đồ lưu manh.”

“Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi.”

“Anh nhớ cho kỹ lời anh từng nói, nếu em phát hiện anh có chuyện gì… mờ ám với người khác, em sẽ không bỏ qua cho anh một cách đâu.” Cô hạ quyết tâm: “Những chuyện đã qua thì chúng ta coi như bỏ đi, chúng †a chỉ quan tâm đến chuyện sau này thôi.”

Cách nhau một bức tường.

Cánh cửa mật mã chất lượng cao cấp ngăn chặn Lê Nhã Tuyết ở ngoài, mặc dù bên ngoài có la hét như thế nào thì bên trong cũng không mảy may nghe thấy một tiếng động.

Lê Nhã Tuyết ra sức đập cửa, ngang ngược không biết lí lẽ mà kêu la: “Lê Nhược Vũ, tôi là em gái của chị!

Sao chị có thể đuổi tôi ra ngoài như vậy!”

“Khi nào tôi về nhà, tôi sẽ nói cho ba nghe! Để ba dạy dỗ lại chị thật tốt!”

“Không chỉ nói cho ba, tôi còn sẽ nói cho mẹ nghe, để mẹ biết được cô con gái lớn mẹ yêu thương lại không biết xấu hổ đến cỡ nào mà lại ngược đãi em gái ruột của mình!”

“Lê! Nhược Vũ!”

Thế nhưng mà, cho dù cô ta có la hét như thế nào thì ở bên trong cũng không hề có một chút âm thanh.

“Chị, em biết sai rồi, chị cho em vào đi.”

Cô ta không muốn chỉ mặc áo ngủ mà bị đuổi ra ngoài như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai duổi cô ta.

“Chị, chị cho em vào đi, em hứa là sẽ ngoan ngoãn được không?”

“Ngày mai em sẽ đi liền, chị cho em ở lại một đêm đi, chỉ một đêm cuối cùng mã thôi.

Tiếng la to nhỏ của cô ta không chỉ không kêu được ñ@ười trong nhà ta mở cửa mà còn thu hút hai nhân viên bảo vệ đến.

Bảo vệ nhìn thấy Lê Nhã Tuyết, ngay lập tức kìm kẹp hai bên của cô ta mà lôi đi.

“Mấy người là ai, thả tôi ra, tôi chính là em vợ của tổng giám đốc Lâm, mấy người mà lại dám động tay động chân với tôi sao!”

“Chính tổng giám đốc Lâm là người kêu chúng tôi đuổi cô ra ngoài, sau này cũng không cho phép cô xuất hiện ở đây nữa, các cô gái nghĩ hết cách này đến cách khác để bò lên giường nhà giàu như cô, chúng tôi đã gặp nhiều rồi. Đáng tiếc là do cô chọn sai đối tượng, tổng giám đốc Lâm chưa từng dẫn người phụ nữ bừa bãi nào về ở qua đêm ,ngoại trừ bà Lâm”

Lê Nhã Tuyết cố gắng giấy dụa nhưng tiếc là không thể chống cự lại sức lực của hai người, chỉ có thể bị kéo lê đuổi ra ngoài, đai đeo váy ngủ viền ren trên vai trượt xuống làm lộ nửa bộ ngực của cô ta: “Lê Nhược Vũ, tôi hận chị! Tôi hận cô đến chết!”

Một tên bảo vệ khác sờ lên hàm râu trên cằm, ánh mắt lưu luyến nhìn lên thân hình trẻ trung của cô ta: “Thật lằng lơ, đến nội y cũng không mặc.”

“Muốn thì nhìn thôi là được, đừng sờ bậy, người sống ở đây, cho dù là phụ nữ rác rưởi mà bọn họ đã vứt thì chúng ta cũng không được đụng vào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi