TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 322

Anh, em nói anh biết, em không đồng ý hủy hôn, trừ phi anh muốn thấy em chết!” Hạ Tư Duệ không cho anh cơ hội, liền cúp ngay điện thoại.

Không sai, cô ta biết cô ta không có gì cả.

Hạ Đông Quân đã biết cả chuyện ba năm trước cô ta hãm hại Lê Nhược Vũ, cô ta chẳng còn lại bất kỳ thứ gì trước mặt anh.

Thứ duy nhất có thể cược, là mạng của mình.

Cô biết ân tình của họ Hạ với anh sâu như thế nào, nếu như cô ta tự sát, anh nhất định sẽ quay đầu lại.

Hạ Đông Quân nhìn màn hình biểu thị cuộc trò chuyện kết thúc, bỗng nhiên có hơi hối hận. Hoặc nói, lúc trước anh đồng ý đính hôn là một quyết định sai lầm.

Nhưng Hạ Tư Duệ lại lấy việc tự sát uy hiếp anh…

Hay là, ngay từ ban đầu anh đã không hiểu rõ về Hạ Tư Duệ.

Có lẽ sau khi lột đi lớp vỏ bên ngoài, bộ dáng điên cuồng này mới là bộ dáng thật của cô ta.

Ra khỏi nhà ăn, sắc mặt Lâm Minh lạnh xuống hẳn.

Đem Lê Nhược Vũ nhét vào ghế xe phụ, sắc mặt bình tĩnh chuẩn bị lái xe đi.

Lê Nhược Vũ cảm thấy tâm trạng anh hiện giờ tốt chút nào cả.

Cô đưa tay ra ngăn cản không cho anh lái xe.

Thấy thế Lâm Minh liền quay đầu sang nhìn cô, như là đang hỏi cô rằng cô có ý gì.

Ánh mắt cô trầm xuống, bình tĩnh hỏi anh: “Lâm Minh, có phải anh cho người theo dõi em không?”

Nếu không theo dõi cô thì làm sao có thể đến đây nhanh như vậy?

Còn đem ba người một nhà kia về đề giáo huấn.

Lâm Minh không phù nhận: “Anh không yên tâm với em, chúng ta chiến tranh lạnh lâu như vậy rồi mà em cũng không chịu gặp anh.”

“Em không có trốn tránh anh, em luôn ở lại trang viên Lệ Thủy. Người trốn tránh ở đây phải là anh mới đúng” Lê Nhược Vũ sửa lại lời anh.

Chì cần một ngày nào đó, anh có thề buông bỏ cái gọi là thể diện của mình xuống, trở về trang viên Ngự Thủy, anh có thề thấy rằng kỳ thật cô chưa bao giờ rời đi.

“Được, anh thừa nhận, theo dõi em là anh không đúng, nhưng đều là lo lắng cho em, sợ rằng em sẽ gặp phải chuyện không may. Huống hồ, em lúc trước còn uống thuốc tránh thai đề lừa dối anh.” Lâm Minh cảm thấy mình đã rất bao dung cô, thậm chí còn có chút thấp hèn.

“Chuyện thuốc tránh thai anh không tính toán nữa, cho nên chuyện anh cho người theo dõi em, em cũng tha thứ cho anh, được không?”.

Lê Nhược Vũ cảm thấy thật buồn cười: “Em nói rồi, em không uống thuốc tránh thai.”

“Em vẫn không chịu thừa nhận?”

“Chuyện em không làm, em sẽ không thừa nhận.”

Lâm Minh nhìn cô thật sâu, trong mắt có chút thất vọng.

Lúc đầu anh cũng thắc mắc bệnh viện có nhúng tay vào việc này không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi