TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 485

Cô đẩy một chiếc ghế tới và ngồi bên mép giường để làm ấm cho bàn tay đang được truyền dịch lạnh như băng, rồi tựa vào đầu giường nhìn Lâm Minh Cô muốn ở bên cạnh Lâm Minh, muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại và cũng muốn người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mình.

Khoảnh khắc Lâm Minh gặp tai nạn cô mới phát hiện ra rằng những thứ cô luôn canh cánh trong lòng cũng không quan trọng đến mức đó.

Có lẽ cô đã muốn quá nhiều, nhưng thay vì mất đi Lâm Minh thì Lê Nhược Vũ muốn anh bình yên sống trên đời này.

“Em thấy không, anh thật lòng yêu em đấy…”

Anh dùng tính mạng mình làm tiền đặt cược để nói cho cô biết rằng Lâm Minh thật lòng yêu Lê Nhược Vũ.

Tại sao cô lại nghỉ ngờ tấm chân tình của anh được chứ.

Lâm Minh tỉnh lại sớm hơn Lê Nhược Vũ.

Cô gục xuống bên mép giường và chỉ cho anh ấy đỉnh đầu.

Lồng bàn tay ấm áp vấn còn đặt trên lưng bàn tay lạnh như băng của anh, dường như cô đang muốn làm ấm nó.

Cô đã thành công, lòng bàn tay và lưng bàn tay đã có cùng một độ ấm.

Lâm Minh thấy cô năm gục đầu xuống thế này hơi khó chịu nên định ôm cô lên giường ngủ, nhưng anh phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.

Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Lê Nhược Vũ nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.

Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát.

Lê Nhược Vũ thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!”

“Ừm, tỉnh rồi”

“May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt.

Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu.

Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc”

Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?”

“Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói.

Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì.

Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Lâm Minh đang năm ở phòng bệnh VỊP.

Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi.

Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.”

Lê Nhược Vũ lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi