TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 493

Nếu không cô sẽ không bao giờ ly hôn Lê Nhất Linh không chịu ly hôn Câu trả lời của Lâm Minh cũng giống hệt cô vậy, anh nói mình sẵn sàng gánh vác tất cả mọi thứ dù nó khó khăn đến mức nào, chỉ có ly hôn là không.

Nếu đã kết hôn thì cô chính là người anh chấp nhận.

Cả đời không thay đối Hoàng Ánh không biết từ khi nào hai con người này lại trở nên giống nhau đến thế.

Bà từng muốn thử với từng người một để chia rẽ họ nhưng con trai bà và Lê Nhược Vũ đã không cho bà một con đường nào để đi tiếp.

Từ chối thẳng thừng và cực kì dứt khoát.

Hoàng Ánh rút lui và chẳng thu hoạch được gì.

Dù rằng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì cả hai người đều chia tay trong sự khó chịu nhưng Hoàng Ánh vẫn bảo tài xế đưa cô về bệnh viện, không ném cô lại giữa đường.

Có lẽ đây là thói quen làm người của bà.

Lê Nhược Vũ được đưa đến bệnh viện rồi lững thững lên phòng bệnh của Lâm Minh với đầu óc rối như mớ bòng bong.

Cô không ngờ Hoàng Ánh lại yêu cầu bọn họ ly hôn với nhau thật.

Nếu bà đã nói với cô thì chắc bà cũng nhắc chuyện này với Lâm Minh rồi nhỉ?

Cô không thể nắm bắt được suy nghĩ trong đầu Lâm Minh nhưng cô tin chắc rằng lập trường của anh giống mình.

Nếu Lâm Minh gật đầu thì Hoàng Ánh đã không cần phải hẹn riêng cô ra để nói thêm một lần nữa.

Cô lo lắng thấp thỏm trở về phòng bệnh VỊP thì nghe thấy giọng phụ nữ trong phòng.

Giọng nói đó khá là quen tai, mềm yếu ấm áp.

Lê Nhược Vũ đẩy cửa vào thì thấy Dương.

Tuyết Nhi đang đút cơm cho Lâm Minh.

Sắc mặt anh cực kì u ám há miệng ra để cô ta đút “Nóng không? Tôi thổi cho anh nhé?”

Lâm Minh lạnh lùng nhìn cô ta rồi chán ghét đẩy Dương Tuyết Nhi đi: “Cô đừng có được đẳng chân lại lấn lên đằng đầu, mẹ tôi bảo cô tới đây để chăm sóc bệnh nhân chứ không có bảo cô tới đây để chăm trẻ”

Chén canh trong tay cô ta lảo đảo rơi xuống, vài giọt văng tung tóe lên người Lâm Minh.

Dương Tuyết Nhi uất ức mím môi, cực kì đáng thương xuống nhặt những mảnh vỡ lên: “Dì Ánh bảo tôi tới đây để chăm sóc anh cơ mà”

Lâm Minh cười lạnh: “Tôi nể mặt mẹ tôi nên mới không đuổi cô cút ra ngoài đấy cô có hiểu không?”

“Nếu anh không thích tôi đút anh ăn thì cứ nói thẳng cho tôi biết, sau này tôi không đút anh ăn nữa là được chứ gì?” Nói xong Dương Tuyết Nhi lại đỏ mắt.

Lâm Minh bực bội không để đâu cho hết nên tiện tay ném luôn cả bình canh nóng trên tủ đầu giường: “Cô chút đi.”

Canh được đựng trong bình kha khá thời gian rồi nên cũng không nóng lắm, tất cả đều đổ hết lên người Dương Tuyết Nhi cũng không đến nỗi phỏng nhưng nước canh sềnh sệch dính lên người thì dính dính khó chịu, hơi khó tắm sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi