TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 565

Mấy ngày cuối cùng này, cô ta làm ra hành động trả thù, lúc trước cô ta ở tập đoàn Lâm Thị thê thảm cơ nào thì cô ta sẽ khiến Lê Nhược Vũ đau khổ bấy nhiêu.

Nhưng mà Lê Nhược Vũ lại không để mình bị cô ta xoay vòng như ý muốn.

“Lê Nhược Vũ, cô đừng đắc ý quá sớm!”

Lâm Thùy Ngọc phẫn hận cắn răng: “Cho dù hiện tại tôi không làm gì thì đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được”

Lời nói của Lâm Thùy Ngọc đầy độc ác, 1im Lê Nhược Vũ như bị gai đâm, ngực cô phập phồng kịch liệt: “Lâm Thùy Ngọc, tránh lếu tôi không tránh thì sao? Với cơ thế hiện tại của cô, cô có thể xuống giường đuổi tôi đi được à?”

“Lâm Thùy Ngọc, làm người cần phải giữ lại chút mặt mũi”

Lâm Thùy Ngọc coi như không nghe được những lời này, cô ta cười lạnh, tiến đến cạnh giường Lê Nhược Vũ, hận không thể khiến cô sinh non ngay lập tức, cô ta nhất quyết không.

chịu rời đi Lê Nhược Vũ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt Lâm Thùy Ngọc, cố gắng khiến tâm trạng bình ổn lại Lâm Thùy Ngọc cũng không để cô được yên, cô ta không ngừng nói lời trào phúng châm chọc đầy khó nghe.

Rốt cuộc y tá của đi tới, nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc thì sửng sốt hỏi: “Cô Lâm, sao cô lại ở chỗ này, tổng giám đốc Quân không cho cô đến gần phòng bệnh của bà chủ”

Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đến đây thì nhanh chóng thay đổi vẻ mặt xấu xí của mình: “Tôi đến thăm mợ chủ.”

“Cô vẫn nhanh chóng rời đi thôi, nếu tổng giám đốc Lâm mà biết thì sẽ không để yên cho cô đâu” Tuy rằng hộ sĩ nói lời tôn trọng, nhưng ngữ khí và vẻ mặt thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

Cả bệnh viện đều biết Lâm Thùy Ngọc tự tát mình ba mươi mấy cái tát, muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.

Lâm Thùy Ngọc phần hận cắn răng, kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười với y tá: “Tôi đi ngay là được chứ gì.”

Y tá cũng không để ý đến cô ta nữa, quay ra ân cần hỏi tình huống của Lê Nhược Vũ: “Mợ chủ, hôm nay cô đã truyền nước đủ rồi, cô có muốn ngồi dậy cho thoải mái hơn không?”

“Không phiền toái, đây là công việc của tôi Lê Nhược Vũ bị chọc giận, ngực đè nén khó chịu, ngồi dậy sẽ thoải mái hơn một ít.

Y tá cầm một cái dây buộc tóc đến buộc gọn tóc lên giúp Lê Nhược Vũ: “Như vậy sẽ thoải mái hơn”

Lê Nhược Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn.

“Ytá “Tính cách của mợ chủ tốt thật đ: vừa làm vừa cảm thán.

Bệnh nhân năm ở phòng VIP của bệnh viện đều là không giàu sang thì cũng phú quý, mặc dù đều đã phải vào viện rồi ai nhưng cũng mang theo thái độ mắt cao hơn đỉnh đầu.

Chỉ mình Lê Nhược Vũ là đối xử ôn hòa với tất cả bác sĩ và y tá chăm sóc bệnh cho cô.

Lần đầu tiên cô tiêm cho Lê Nhược Vũ, trước đó đã lấy ven cho một bệnh nhân ở phòng bên cạnh rồi, bị người đó mắng té tát, nói cô đâm mạnh, khiến người đó bị đau.

Bệnh nhân không phân biệt tốt xấu mắng cô một hồi còn bị trừ tiền thưởng nữa.

Lúc đấy đây lấy ven cho Lê Nhược Vũ, tâm trạng của cô vẫn chưa bình ổn, dẫn tới việc bị đâm lệch mũi kim tiêm.

Còn tưởng rằng mình sẽ lại bị làm khó dễ, ai ngờ Lê Nhược Vũ lại không trách cô mà thay đổi một cánh tay khác: “Tay trái lấy ven nhiều rồi nên bị sưng rồi, cô lấy ở bên này đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi