TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 622

Lê Nhược Vũ nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói: ‘Được chứ, nhưng phải nhẹ nhàng một chút.”

“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng nhẹ nhàng!”

Cô ấy đưa tay sờ lấy bụng Lê Nhược Vũ, vừa chạm nhẹ vào bụng của cô liền bị ai đó kéo ra: “Trần Hi Lam em làm gì đấy!”

Lâm Minh và James đều là những người dễ chịu, thêm vào đó là những doanh nhân khôn khéo. Không cần lãng phí chút thời gian để nói về từng chỉ tiết của việc hợp tác, họ biết rõ mấu chốt của đối phương là ở đâu, một khi hợp tác được đưa ra, thì từng li từng tí lãi suất đều được tính toán sao cho cân bãng nhất, hoàn hảo nhất Cuộc trò chuyện rất nhanh liền kết thúc, Trần Hi Tuấn với vẻ mặt buồn chán chạy ra ngoài đầu tiên.

Không ngờ em gái lại động tay chạm vào bụng Lê Nhược Vũ, Trần Hi Tuấn có chút tức giận, nói: “Trần Hi Lam, em đừng có làm loạn”

“Anh à, anh thật là phiên phức, anh túm lấy em làm gì vậy” Trần Hi Lam quay đầu nhìn lại thấy người đó là anh trai mình, cô ta bất mãn lẩm bẩm nói: “Đứa bé trong bụng chị gái động đậy, thật kỳ diệu!”

Đẩy Trần Hi Tuấn ra, cô ta lại thận trọng dán lòng bàn tay lên.

Đứa bé trong bụng thỉnh thoảng lại chuyển động một chút, giống như là chào hỏi mọi người qua bụng của mẹ, Trần Hi Lam vui mừng kêu lên: “Em bé nhỏ đang chào em, cậu bé thật đáng yêu!”

Hai tay của Trần Hi Lam vẫn cứ đặt trên bụng Lê Nhược Vũ, đứa nhỏ vừa động đậy một chút, cô ấy liền nở nụ cười rạng rỡ nhất.

Sức sống và hy vọng sẽ được truyền lại Mỗi một mầm non ra đời đều sẽ mang đến cho con người niềm hạnh phúc và hy vọng đơn giản nhất.

Trần Hi Tuấn có chút tò mò trước vẻ mặt phóng đại của em gái, cậu ta cũng muốn cảm nhận một chút về sự rung động của một sinh linh mới.

Chàng trai lớn lên ở nước ngoài không có quá nhiều điều cấm ky trong chuyện nam nữ, cậu ta thản nhiên và chân thành, trong mắt hiện lên sự †ò mò: “Em có thể sờ một chút được không?”

Lê Nhược Vũ do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, Trần Hi Tuấn cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, chạm thử một chút cũng không sao.

Chỉ là hai từ “Có thể” vẫn chưa thốt ra, thì đã bị cha của đứa trẻ từ chối.

Lâm Minh vừa tìm đến bên này, liền nghe thấy Trần Hi Tuấn nói muốn sờ bụng cô.

Anh dừng bước, muốn xem phản ứng của Lê Nhược Vũ Nhưng Lê Nhược Vũ lại gật đầu, cô lại có thể đồng ý để Trần Hi Tuấn sờ vào bụng mình.

Hừ, ngay cá bản thân anh mà cô còn không nỡ để mình chạm vào, lại đồng ý để cho tên nhóc Trần Hi Tuấn kia sờ bụng cô để cảm nhận đứa con của họ.

Sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, anh bước nhanh về phía trước, ngay sau khi Lê Nhược Vũ nói xong liền nói trước ba từ.

“Không thể được”

Nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Nhược Vũ, trực tiếp kéo cô vào lòng, Đứa con trong bụng đột nhiên đạp mạnh, cả người Lê Nhược Vũ giật mạnh, suýt chút nữa không thể đứng vững được.

May mà Trần Hi Tuấn đỡ lấy cô một tay, cánh †ay to khỏe cường tráng của cậu con trai mới lớn đã ngăn ở phía sau lưng cô.

Trần Hi Tuấn nói: “Cẩn thận!”

Lê Nhược Vũ cảm kích nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn”

“Cẩn thận không phải là nói với chị, mà là nói với anh ta” Trần Hi Tuấn dùng ánh mắt u ám nói với Lâm Minh: “Chị ấy đang mang thai, cho nên động tác của anh có thể nhẹ nhàng một chút được không? Hai chữ Quý Ông viết thế nào anh còn không hiểu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi