TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 707

Hiến nhiên không ngờ Lê Nhược Vũ lại nói như vậy, James khá bất ngờ, thế nhưng ông ta không có ý tức giận mà nhướng mày nhìn cô “Nhưng nếu nó thích cô…

“Xin lỗi, tôi không có tình cảm nam nữ với Trần Hi Tuấn. Tôi đã có một đứa con gái. Trần Hi Tuấn cũng không phải kẻ ngốc. Cho dù có thích tôi, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy có những khúc mắc.

Vì vậy, mọi chuyện mà ông tưởng tượng sẽ không xảy ra đâu”

Lê Nhược Vũ ôm đứa nhỏ, khẽ gật đầu với James: “Cám ơn bữa trà chiều, tôi về trước”

James lạnh mặt: “Đứng lại”

“Rốt cuộc ông đang lo lắng về điều gì? Ông muốn tôi nói gì thì tôi cũng đã nói hết rồi hơn nữa tôi cũng có thể bảo đảm…”

“Cô nghĩ tôi muốn nói gì? Con trai của tôi còn nhỏ, tương lai của nó sau này sẽ rất rộng mở, vì thế cô không thể trở thành chướng ngại vật của nó được”

Lê Nhược Vũ lôi kéo cái túi nhỏ của Hạ Ly, khẽ cau mày.

James chưa kịp nói xong, Trần Hi Tuấn đã lao lên trước mặt của Lê Nhược Vũ, bảo vệ cô và đứa nhỏ ở đẳng sau “Cha, cha có thể nói chuyện khó nghe, nhưng đừng đi quá x “Những gì cha nói không phải là sự thật sao?

Người phụ nữ này làm sao có thể xứng với con?”

Trần Hi Tuấn không nhịn được phản bác: “Vậy thì cha có xứng đáng với mẹ của con không? Vì sao cha vẫn luôn nhớ đến mẹ của con, cha vẫn luôn dung túng cho con và em gái không phải là vì mẹ hay sao. Hơn nữa, cha luôn áy náy với mẹ còn không phải là vì.”

James bị con trai làm cho đỏ mặt, nghiêm mặt ngất lời: “Trần Hi Tuấn!”

Trần Hi Tuấn cũng biết những chuyện trước đây không nên nhắc tới, cậu ấy cũng không tiếp tục nói nữa mà kiên quyết bảo vệ Lê Nhược Vũ: “Ba, đừng làm phiền cô ấy, con thích cô ấy, là con cảm thấy đau lòng khi thấy cô ấy một mình mang theo đứa nhỏ nên con mới đưa cô ấy về. Cô ấy căn bản không hề thích con.

“Cô ấy không còn cách nào, không có nơi nương tựa nên mới tạm thời ở lại chỗ tôi. Đợi khi cô ấy ổn định được sẽ đi, cô ấy không phải kiểu con gái xấu xa như bố tưởng tượng”

Lê Nhược Vũ cảm thấy bất ngờ khi Trần Hi Tuấn suy nghĩ được thấu đáo như thế.

Cậu ta biết rõ chuyện hai người sẽ không đi đến đâu nhưng vắn không ngần ngại giúp đỡ mình chẳng mong được đền đáp.

Trần Hi Tuấn càng đơn giản, Lê Nhược Vũ lại càng áy náy.

“Dù sao chăng nữa cũng không thể giữ cô ta ở lại được. Cô ta là vợ của Lâm Minh, con không có khả năng đối chọi với Lâm Minh” James đanh mặt lướt mắt nhìn Lê Nhược Vũ và đứa bé trong vòng tay cô: “Huống hồ gì, Trần Hi Tuấn, con không đoán được lòng dạ đàn bà đâu, con vần là đứa trẻ, đơn thuần như tờ giấy trắng, con chưa từng trải qua những chuyện này, bố sợ con bị lừa”

“Con không còn là trẻ con lâu rồi” Trần Hi Tuấn cười lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên quyết Giữ mình trong sạch, chưa từng có bạn gái không có nghĩa cậu ta không hiểu biết gì.

James cũng cười, nhưng nụ cười đầy mỉa mai: “Không, Hi Tuấn ạ, con đã quên mất là bắt đầu từ năm kia con luôn lấy cớ mình là trẻ con để từ chối gia nhập công ty bố”

“Bố biết đấy, chẳng qua con không có hứng thú với công ty”

“Hiện tại con đích thị không còn là trẻ con, nhưng chẳng khác nào đứa trẻ cả. Nếu như Lê Nhược Vũ thật sự hiền lành, không có ý đồ gì khác như cậu nói thì cho dù con thích cô ta đến mấy con cũng không có khả năng bảo vệ cô ta, không có khả năng mà giữ cô ta lại là hại cô ta… Nếu như Lê Nhược Vũ là một người phụ nữ mưu mô như bố nói, thì con không có đủ năng lực để kiểm soát cô ta, cuối cùng người bị tổn thương cũng sẽ chỉ có con mà thôi Trần Hi Tuấn hít sâu một hơi, nhìn Lê Nhược Vũ và đứa bé trong vòng tay cô, thở dài thườn thượt: “Con sẽ thử, tiếp quản công ty của bố. Bắt đầu từ công ty con trước, con sẽ tạo ra thành tích để chứng minh với bố rằng con không còn là đứa trẻ nữa, con đủ mạnh mẽ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi