TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 743

Một giọt nước mắt cuối cùng ở khóe mắt Lê Nhược Vũ cũng được anh lau khô, cô trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại Ba năm qua, người thay đối không chỉ có cô mà còn có anh nữa.

Lâm Minh luôn không thích người ngoài xuất hiện trong không gian riêng tư của mình, thế nhưng bây giờ Phong Linh Đàm lại có rất nhiều người giúp việc.

Lê Nhược Vũ giấy khỏi cánh tay Lâm Minh, đuổi theo má Trương lên lầu tìm bọn trẻ.

Nơi này cô rất quen thuộc, vì thế càng không kịp chờ đợi mà muốn đưa Hạ Ly đi.

Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến trong lòng Lâm Minh nhộn nhạo tựa như bị mèo cào, anh không thoải mái bước theo sau lưng cô cùng đi lên.

Bọn trẻ ngủ sớm nên dậy cũng sớm, vào lúc này ba người đang vây quanh một chiếc xe đồ chơi trong phòng, thích ý vỗ tay cười đùa.

Hòa Phong và Chí Linh rất thích em gái Lúc đầu, cha có nói với bọn họ rằng bọn họ còn có một cô em gái rất đáng yêu.

Mẹ xinh đẹp đã đưa em gái đi du lịch giống như đi tây thiên lấy kinh vậy, phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thế trở về được. Điều bọn họ cần làm chính là chờ đợi Nói không chừng mẹ sẽ mang theo em gái trở lại Vì thế, cho dù dì Phan Kiều Như có đối xử với bọn họ tốt hơn nữa thì bọn họ cũng không cần mẹ ghẻ, chỉ cần mẹ mình mà thôi.

Còn em gái nữa Khi Lâm Minh đưa em gái nhỏ trở về, Hòa Phong và Chí Linh đã nhanh chóng đón nhận em gái, hơn nữa còn muốn đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho cô bé.

Bởi vì em gái và mẹ ở bên ngoài rất cực khổ, không có cha bảo vệ cũng không có nhà.

Tình cảm của ba đứa trẻ tiến triển thần tốc, không có bất kỳ sự mâu thuần nào mà cứ thế chơi cùng nhau.

Lê Nhược Vũ nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình sống vô cùng tốt, không hề khóc la cũng không có náo loạn, lúc này cô mới yên lòng. Cô võ vỗ tay, giang hai cánh tay nói với cô bé: “Hạ Ly, chúng ta về nhà thôi.”

Cô bé vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức bỏ lại đồ chơi trong tay mà nhào vào ngực.

cô, giọng nói trong trẻo vang lên: “Mẹ, rốt cuộc mẹ cũng đến đón con rồi. Quả nhiên cha không gạt con mà, cha nói chúng ta là người một nhà, con và cha và mẹ đang chơi trốn tìm, mẹ nhất định sẽ tìm được con”

Hòa Phong, Chí Linh đứng yên tại chỗ ngây ngốc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô tự nhiên hào phóng, xinh đẹp giống như tiên nữ vậy.

Hòa Phong luôn luôn lanh lợi cũng chợt cà lăm, không nói ra một lời nào.

Hòa Phong thận trọng đi tới trước mặt cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của cô, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Là mẹ sao…

“Hòa Phong ngu ngốc, là mẹ đấy!” Chí Linh vui vẻ nhảy cắng lên, vây quanh Lê Nhược Vũ cười nói Lê Nhược Vũ ôm Hạ Ly, cúi đầu nhìn hai đứa bé đang nảm lấy ống quần mình, trong mắt vô cùng mê man Hòa Phong là đứa bé đang ôm chân mình, như vậy một đứa trẻ khác nhỏ tuổi hơn so với Hòa Phong là aï2 Hòa Phong tỉnh nghịch ôm lấy chân cô, khôn khéo giải thích: “Mẹ, con là Hòa Phong, em ấy là em trai Chí Linh.”

“Chí Linh.” Cô nhíu mày: “Là em trai sao?”

“Vâng ạ” Chí Linh híp mắt nhìn Lê Nhược Vũ, nhếch môi cười nói với cô: “Mẹ, con là Chí Linh”

Lê Nhược Vũ bị tiếng gọi mẹ này dọa hết hồn, thế nhưng cô cũng biết hai đứa bé này đều là con của Lâm Minh.

Bỗng nhiên, cô bình thường trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi