TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 772

Không khí có chút ngượng ngùng, Lê Minh Nguyệt tuy rằng nhìn vô tư nhưng cũng không c, Hà Duy Hùng cũng thế, phá lệ ngượng ngùng, cái miệng nhỏ nhắn lảm nững: “Em không vuil Em cũng muốn đi mua cháo! “

Hà Duy Hùng gật đầu, thuận thế khoác vai Lê Minh Nguyệt lộ ra vẻ cưng chiều: “Đi thôi, đi thôi, đừng nhìn hai vợ chồng người ta thể hiện tình cảm, anh dẫn em đi mua cháo!”

Lê Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu.

“Thấy sắc quên nghĩa!” Lê Nhược Vũ né tránh môi của Lâm Minh, há miệng nhăn mũi nháy mắt với Lê Minh Nguyệt, trông rất đáng yêu.

Tuy nhiên Lê Nhược Vũ rất mừng cho Lê Minh Nguyệt, khi cô ấy quyết tâm kết hôn với Hà Duy Hùng, cô đã lo lắng từ lâu, Hà Duy Hùng là một †ay ăn chơi, chơi chưa đủ nên có thể coi là đào hoa. Cô cũng lo lắng rằng Lê Minh Nguyệt sẽ chịu hổ, nhưng không ngờ rằng Hà Duy Hùng dường như rất quan tâm đến Lê Minh Nguyệt.

Hà Duy Hùng là mong muốn của Tư Mã Chiêu, trừ Lê Nhược Vũ thì ai ở đó cũng biết anh ta tại sao lại làm vậy.

Chỉ là vì che dấu sự thất vọng, lạc lõng của bản thân mà thôi.

Nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn vui vẻ cùng với Hà Duy Hùng ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho Lê Nhược Vũ và Lâm Minh ‘Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Lê Minh Nguyệt lên bỏ tay Hà Duy Hùng ra, giật một cái thật mạnh: “Đáng sợ quá! Anh vẫn nên hung dữ hơn một chứt, làm cho da gà, da vịt của em nối lên hết đây rồi này!”

Lê Minh Nguyệt mặt mày chê bai, làm cho Hà Duy Hùng có chút khó chịu, anh ta chỉ là thấy cô tính hay tham ăn, vậy là chỉ muốn đưa cô đi ăn cháo thôi mà, sao cô lại có thể chê bai anh cơ chứ?

Đột nhiên hai người cùng lúc xoay người lại, làm cho hai đầu mũi gần như chạm vào nhau, Lê Minh Nguyệt lúc này đột nhiên ngây ngốc ra.

Hà Duy Hùng cũng theo đó mà khóe miệng cong lên, hàng lông mày cũng cao hơn.

Khuôn mặt phong lưu, anh tuấn hiện ra, nhưng mà Lê Minh Nguyệt lại võ cái “bốp” kéo đầu anh ra.

“Lê Minh Nguyệt!” Hà Duy Hùng điên tiết hét lên “Khụ!” Lê Minh Nguyệt sờ lên mũi rồi ho khan một tiếng, cũng không hiểu rõ rút cuộc Hà Duy Hùng muốn làm gì, chỉ là cô chưa bao giờ ở bên một người đàn ông trong khoảng cách gần như vậy, trong lúc vô thức liền kéo đầu anh ra, đúng là ội lỗi, tội lỗi…

“Không phải anh nói đói rồi sao? Đi thôi, chúng ta đi mua cháo!” Lê Minh Nguyệt trâm mặc hồi lâu rồi đánh trống lãng nói.

Lời này của cô làm cho anh ngậm một bụng tức tối, người muốn ăn cháo từ lúc nào mà biến thành anh rồi chứ! Ồ! Không phải cô muốn đi sao?

Lâm Minh nghiêng nghiêng đầu, cảm giác như là không ý thức được hành vi lúc nấy của bản thân có gì không đúng.

Lại múc thêm một thìa cháo đưa đến tận miệng cho Lê Nhược Vũ: “Em còn muốn ăn không?”

Bờ môi của Lê Nhược Vũ vẫn còn dư vị hơi ấm từ môi của Lâm Minh, còn tim cô vẫn còn đập rộn ràng.

Nhìn bộ dạng mất hồn của Lê Nhược Vũ, Lâm Minh đột nhiên vui vẻ, khoái chí hẳn lên, cũng không quan tâm xem Lê Nhược Vũ có mở miệng nói chuyện với anh hay không, vẫn tiếp tục thổi thổi cháo trong thìa.

Lê Nhược Vũ cứ thấy trong lòng có chút nôn nao, nhưng cũng không biết rõ là cụ thể là chỗ nào, cô không thể không thừa nhận, tất cả những hành động của Lâm Minh đều ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của cô.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi