TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 86

Lâm Minh giống như con ma vậy, bỗng dưng xuất hiện mà không vang lên một tiếng động nào. Và điều quan trọng nhất là, rõ ràng là cô đã khoá trái cửa, vậy sao anh ta vào được.

“Sao vào được à? Nhà của tôi, người đàn bà của tôi, cô nói xem tại sao tôi không thể vào?” Lâm Minh cười như không cười cúi đầu nhìn cô, giống như là tâm trạng cũng đã vui vẻ hơn nhiều.

Anh đã thay áo tắm ra, mặc vào một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt rộng rãi, đai lưng dài dài thắt ở bên hông, khe hở cổ áo lộ ra một lồng ngực mê người trơn bóng không một vết sẹo. Không thể không thừa nhận rằng, Lâm Minh không những có một gương mặt đẹp trai mà còn có một thân hình rất tốt.

Anh không nói gì, nhưng mà Lê Nhược Vũ là một con người bảo thủ, số lần cùng chung chăn gối với anh có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là để cho anh nhìn thân thể trần trụi của mình như thế này.

Áo tắm được treo ở trên giá bên kia bồn tắm, nếu như muốn lấy áo tắm thì bắt buộc phải đứng dậy, nhưng nếu như đứng dậy thì tất nhiên sẽ bị Lâm Minh nhìn thấy hết thân thể của cô. Hơn nữa nhìn xem điệu bộ này của Lâm Minh thì có vẻ như anh không hề có ý muốn đi ra ngoài.

Lê Nhược Vũ cắn môi, kéo chặt miếng khăn mặt mày trắng, cả dương mặt của cô đỏ rực lên như quả táo chính cây, im lặng ngẫm nghĩ nên hành động như thế nào mới có thể có lợi cho mình.

Anh nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô thì bỗng nhiên muốn cười, nhưng vẻ mặt thể hiện ra ngoài thì vẫn thản nhiên như cũ.

Lê Nhược Vũ vẫn chưa bắt đầu tắm rửa nên nước vẫn rất trong, xuyên qua mặt nước Lâm Minh có thể thấy được những cảnh sắc tuyệt đẹp trên cơ thể của Lê Nhược Vũ. Khăn mặt kia chẳng to là bao, làm sao có thể che nhiều chỗ hơn được? Cho dù là đã che hết núi đồi phía trên nhưng vùng đất kỳ bí phía dưới chắc chắn không thể nào che chắn được.

Lâm Minh nhìn dáng vẻ vừa thẹn vừa giận của Lê Nhược Vũ thì khóe môi hơi nhếch lên, không biết vì sao mà anh vô thức bước vào bồn tắm.

Cô nghe thấy tiếng Lâm Minh bước vào nước, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi đến gượng gạo cả người.

Lê Nhược Vũ nôn nóng, không phải là Lâm Minh đã tắm rồi à, sao giờ lại còn bước vào nước. Chẳng lẽ anh muốn tắm chung với cô, diễn một màn ‘cậu giúp việc may mắn tắm uyên ương với cô chủ’ à?

Lúc trước khi cùng chung chăn gối với anh thì cơ thể cô bị anh bao trùm, không nhìn thấy những thứ không nên thấy. Đèn vừa tắt thì mắt cô cũng đã nhắm lại rồi.

Nhưng trong phòng tắm này lại khác, đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của anh thay thế bàn tay anh lả lướt khắp người cô, cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa căng thẳng.

Lê Nhược Vũ cũng không màng anh có thấy gì hay không nữa, nhanh chóng ra khỏi bồn tắm mặc áo tắm vào mới là việc quan trọng nhất bây giờ. Cô hoảng loạn lần mò theo cạnh bồn tắm rồi leo ra ngoài.

Dưới chân quá trơn, hơn nữa trong lòng cô cũng đang rất hoang mang. Lê Nhược Vũ vẫn chưa theo ra ngoài thì đã bị trượt chân ngã vào bồn tắm.

Cô cố gắng đứng vững ngay lập tức, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không leo ra được. Lâm Minh đã nằm trong bồn tắm, thoải mái dựa đầu vào vách bồn híp mắt nhìn Lê Nhược Vũ lăn đi lộn lại.

Cứ như một con thú nhỏ nhảy loạn, mỗi lần muốn leo lên thì lại trượt chân ngã xuống. Lúc bắt đầu thì Lâm Minh thấy thế chỉ muốn cười mà thôi. Nhưng càng về sau thì anh lại càng cảm thấy khó chịu, người phụ nữ này đang cố ý quyến rũ anh à?

Anh vốn nghĩ để cho cô tắm rửa cho thoải mái, anh biết rằng hôm nay cô chờ ở công ty cả ngày trời, lại chờ ở cửa nguyên một đêm.

Hiếm khi thương tiếc cô một lần, vậy mà cô lại đề phòng mình như là phòng trộm phòng cướp, vừa vào phòng tắm đã khoá trái cửa lại rồi.

Anh chỉ là muốn đi vào dạy dỗ cô một chút, làm cho cô hiểu rằng cô không thể nào chống lại những gì anh làm với cô. Vậy mà không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi