TỔNG TÀI LÀ NGƯỜI YÊU CŨ


Hoắc Thái Gia trở về khách sạn, kể từ lúc tiếp nhận Hoắc thị đến nay cũng hơn năm năm, những chuyến công tác dài hạn không còn lạ lẫm gì đối với hắn nữa, vậy mà bây giờ hắn lại nôn nao trở về đến điên cuồng.
Trước đây hắn đâu như vậy, chỉ là bây giờ, không biết từ lúc nào hắn đã tự xếp bản thân vào loại “đã có gia đình” rồi đi.
“Hoắc thiếu à, Khưu tiểu thư vẫn khoẻ, dạo gần đây còn có vẻ rất vui, có lẽ cũng có nhiều bạn bè hơn nên thường xuyên đi ra ngoài”
Quản gia ở đầu dây bên kia hớn hở nói, Hoắc Thái Gia hắn nghe xong chẳng có nổi chút yên tâm, ngược lại còn vô duyên vô cớ tức giận.
Trong lúc hắn đang đấu tranh tư tưởng giữa việc đi hay ở, nhớ nhung hay oán hận, cô lại có thể hồn nhiên vui đùa như vậy?
_ Không có tôi cô ta vui hơn nhỉ?
“Không đâu thiếu gia, thật ra thì tôi nghĩ Khưu tiểu thư vẫn luôn chỉ có cậu, cậu lại thường xuyên bận rộn như vậy, nếu cô ấy vẫn không thể có thêm bạn bè thì thật tội nghiệp quá”
Quản gia già nói cũng có lý, từng này tuổi rồi, hơn nữa còn gánh vác biết bao trách nhiệm trên vai, Hoắc Thái Gia hắn không thể suốt ngày chỉ biết đến yêu đương nhăng nhít như hồi mười lăm mười sáu tuổi nữa.
Hắn ừm một tiếng rồi ngắt máy.


Đối với tình cảnh của Khưu Tịnh Y và hắn, thật khó để có thể chủ động gọi một cuộc điện thoại thăm hỏi.
_ Chủ tịch, tình trạng hiện tại của Hoắc thị ở Châu Âu thật khó đoán.
Thư ký đi bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, biểu hiện cũng vô cùng lo lắng khi nhìn vào từng số liệu nhỏ trên xấp giấy tờ dày cộm trong tay.
Hoắc Thái Gia đau đầu ngả người vào ghế sau, hắn thở hắt ra một hơi, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải.
_ Có những lúc, tôi ước gì anh trai mình vẫn còn ở đây.
_ Người thừa kế lúc đó...phải rồi, Hoắc Thái Ưng, người đó hẳn có lý do khó nói.
_ Nhưng tôi vẫn tin anh ấy hành động vô cùng đúng đắn, bởi vì Hoắc thị...là một đống hỗn độn chết tiệt.
__________oOo___________
Mới đó đã đến cuối tuần, Khưu Tịnh Y vui vẻ tăng ca vào đêm thứ bảy, vừa có thêm tiền lương, vừa có thể tránh né Tân Dực Hành, một viên đá trúng hai con nhạn.
Mải mê làm việc đến hơn mười giờ tối, pin điện thoại cũng cạn kiệt, Khưu Tịnh Y dọn dẹp chỗ ngồi định bụng đi bộ ra đường lớn gọi taxi.
Cô nhìn đông ngó tây, trễ như vậy rồi, hơn nữa còn không liên lạc được, Tân Dực Hành hẳn là bỏ cuộc rồi đi.

Khưu Tịnh Y cũng có chút thất vọng, nhưng là sớm cũng qua đi, cô cứ vậy mà thật sự đi bộ ra ngoài.
Đi được hơn mười bước chân, Khưu Tịnh Y cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, cô bất ngờ xoay người lại thì không nhìn thấy ai.

Xung quanh tối đen như mực, đèn đường dù có sáng đến đâu thì cũng không cứu nổi nỗi sợ hãi trong lòng cô lúc này.
Khưu Tịnh Y chắc chắn có kẻ bám đuôi, nên bước chân ngày càng tăng tốc, cuối cùng biến thành vắt chân lên cổ mà chạy ngay khi cô phát hiện phía sau lưng tiếng giày của đàn ông dần trở nên rõ ràng.
Đối phương quả nhiên vẫn là dai sức hơn cô, chưa chạy được bao xa Khưu Tịnh Y đã bị túm lấy, cô bị người kia dùng tay bịt chặt miệng và hai mắt, cả người run bần bật vì sợ hãi.

_ Là tôi.
Ngay lúc Khưu Tịnh Y vùng vẫy trong vô vọng, Tân Dực Hành bật cười khúc khích vội vội vàng vàng buông tay ra khỏi người cô.
_ Anh điên rồi sao?? - Khưu Tịnh Y tức giận mắng hắn.
Tân Dực Hành phát hiện mắt cô lại ửng đỏ, quả nhiên là người mít ướt, trước đây hắn luôn cho rằng kiểu phụ nữ này thật sự rất phiền phức, tại sao bây giờ hắn lại thấy đáng yêu như vậy nhỉ?
_ Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi vì đã đùa quá trớn, nhưng mà bây giờ chắc em cũng biết tầm quan trọng của việc để một người đàn ông đưa đón rồi nhỉ?
Khưu Tịnh Y bĩu môi nhìn hắn, đúng vậy, nếu ban nãy không phải là hắn, vào đêm tối thế này đi một mình cũng sẽ rất nguy hiểm.

Hết cách, cô chỉ có thể chấp nhận chiều theo yêu cầu của Tân Dực Hành.
_ Xe của anh ở đâu?
_ Ngoài đường lớn.
_ Đi thong thả như vậy, anh không sợ có người ám sát mình sao?
_ Có ai dám ám sát tôi sao?

Khưu Tịnh Y để ý kĩ một chút mới thấy thật ra trong phạm vi gần luôn có người mai phục, bọn họ đều cải trang rất khéo, nếu có bị phát hiện thì cũng nhìn như những người qua đường bình thường thôi.

Nhưng mà cô cứ giả vờ không biết thì vẫn tốt hơn.
_ Như cũ, cứ việc đỗ gần cổng, tôi sẽ tự đi bộ vào, cảm ơn anh.
_ Bài học thứ nhất em lĩnh hội rất tốt, còn bài học thứ hai, đợi tới khi em nhận ra thì đã muộn rồi.

- Tân Dực Hành nhìn Khưu Tịnh Y, nhoẻn miệng cười nguy hiểm.
_ Đừng nói là anh...
_ Đúng vậy, chuyện thứ hai muốn em biết, đó là đừng tuỳ tiện bước vào xe của một người đàn ông.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi