TỔNG TÀI LÀ NGƯỜI YÊU CŨ


Khưu Tịnh Y đặt một chậu oải hương nhỏ lên cửa sổ, nghe nói thứ này rất tốt trong việc cải thiện giấc ngủ, vừa hay cô đã mấy đêm rồi không thể chợp mắt.
Mải mê ngắm nhìn mà quên cả thực tại.

Khưu Tịnh Y không biết từ lúc nào Hoắc Thái Gia đã đứng ở phía sau, làn môi lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ lên gáy doạ cô suýt thì ngất xỉu.
_ Anh là quỷ hay người? Sao có thể xuất hiện tuỳ tiện như vậy?
Cô đưa tay lên che chắn cổ mình, tuy ngữ điệu không mấy vui vẻ nhưng gương mặt vẫn thản nhiên vô thường.
Hoắc Thái Gia nhướn mắt nhìn thứ sinh vật phía sau lưng cô, trong lòng hắn tự nhiên cũng có chút dễ chịu, có lẽ là nhờ mùi hương ngọt ngào đó, đầu hắn cũng giảm bớt đau nhức.
Hắn lại đảo mắt về phía Khưu Tịnh Y, cô từ lâu đã không còn nhìn hắn, trên tay cô hình như có một cốc nước nhỏ, hắn nghĩ cô vừa định đi tưới cây.
_ Việc này để tôi.
Hắn vươn tay ra phía trước ngỏ ý giúp đỡ, nhưng Khưu Tịnh Y vừa nhìn thấy đã nhanh chóng lùi về sau hai, ba bước.

Cô xoay người bước về phía chậu cây nhỏ, nghiêng nhẹ cốc nước trên tay, từng dòng nước trong suốt chậm rãi rơi xuống, cô nói với hắn :
_ Những việc nhỏ nhặt này không đáng làm bẩn tay Hoắc Gia.
Hoắc Thái Gia vẫn chưa định hình được tình huống hiện tại, mất một lúc hắn mới nhận ra bản thân vừa bị từ chối, cô hơn nữa còn nói thêm một câu móc máy hắn, cư nhiên chọc hắn phát hoả.
_ Vậy thế nào mới là đáng làm bẩn tay tôi? - Hắn hỏi.

Khưu Tịnh Y không bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của hắn, tay nhỏ vẫn nhanh nhẹn múc thêm một cốc nước khác, nhưng trong đầu lúc nào cũng nảy ra hàng trăm suy nghĩ.
_ Người thấp kém như tôi cũng không nghĩ ra nổi, thế nào mới xứng đáng làm bẩn tay Hoắc thiếu?
Hoắc Thái Gia vốn đã không vui, hắn tìm đến cô mục đích là để giải khuây, để cảm thấy thoải mái, chứ không phải là đổ dầu thêm lửa.

Nhìn thấy một mặt ương bướng của cô, hắn đương nhiên phải phát cáu.
Cốc nước trên tay Khưu Tịnh Y bị ngoại lực tác động rơi mạnh xuống đất, nước bên trong tung toé khắp sàn nhà, mà cô không phòng bị cũng bị người kia bế thốc lên cao.
_ Anh...anh muốn làm gì ?!!
Khưu Tịnh Y mấy tháng không động chạm đàn ông nên khi nhìn thấy biểu hiện bây giờ của hắn thì không tránh khỏi sợ hãi.

Cô kích động chống hai tay lên ngực hắn, càng ra sức vùng vẫy.
Hoắc Thái Gia đặt cô xuống giường lớn, thân hình to lớn đè ở bên trên, hắn hoàn toàn áp đảo nữ nhân bên dưới thân mình.
_ Còn cố chống cự? Không phải cô nói không biết sao? Bây giờ tôi sẽ nhắc lại cho cô biết...
Hắn trút bỏ sơ mi trên người, bàn tay thô ráp xuyên qua lớp áo bên trong, lần mò đến vị trí mềm mại nhất của cô, bóp mạnh.
_ Thứ duy nhất làm vấy bẩn tôi, chính là người thấp kém như cô.
Giọng hắn vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, từng câu từng chữ đều đánh thức nội tâm vốn đang chống đối kịch liệt của cô.

Ừ nhỉ? Khưu Tịnh Y cười khổ.
Cô quên mất, cô đã bán thân mình cho hắn.
Hoắc Thái Gia còn đang chật vật với mớ phụ kiện linh tinh trên người, đột nhiên cánh tay nhỏ nhắn choàng qua cổ hắn, cô nhướn người ôm lấy cơ thể hắn, da thịt tiếp xúc da thịt khiến hắn nội tâm càng thêm bùng nổ.
_ Cô...!- hắn ngập ngừng nhìn vào mắt cô.
_ Làm nhanh lên một chút.
Hoắc Thái Gia còn chưa kịp vui mừng, đôi tay vừa định ôm lấy cô lập tức dừng lại giữa không trung.

Hắn mơ màng nhìn người trước mặt, chỉ một lúc nữa, cơ thể hắn có thể sẽ mất kiểm soát, nhưng thần trí của hắn vẫn luôn luôn tỉnh táo như vậy.
Hắn biết, khoái cảm này chỉ một mình hắn có được, cô sẽ không bao giờ cùng tận hưởng bất kỳ khoảnh khắc ân ái nào bên hắn.
Cảm nhận được sự ma sát nóng bỏng dưới hạ thân mình khiến đầu óc Khưu Tịnh Y không còn tỉnh táo, vòng tay quấn quanh cổ hắn lại càng thêm siết chặt.

Cô cắn chặt môi mình, không muốn hắn biết thực ra cơ thể hắn đối với cô vẫn luôn hoà hợp một cách hoàn hảo, từng chuyển động đều đem đến cảm giác chân thật một cách uất hận....
Khưu Tịnh Y không biết mình đã trải qua đêm hôm đó bằng cách nào.
Cô vẫn luôn tin rằng trong vài tháng ở bên kia bán cầu, hắn đã ôm ấp ít nhất cũng ba, bốn nhân tình không hơn không kém.
Chẳng rõ cô rốt cuộc có nhầm lẫn rồi hay không, đêm qua hắn dường như chẳng thấy mệt, mỗi khi cô gần chìm vào giấc ngủ đều bị hắn làm cho tỉnh giấc.

Cơ thể hôm nay cũng không còn thuộc về cô nữa, một cử động nhỏ cũng đủ khiến cô cảm thấy rã rời.
Nhưng mà người đàn ông đó vẫn không rời đi, cô xoay người né tránh khỏi cánh tay của hắn, vậy mà hắn dù đang nhắm mắt vẫn có thể nắm trúng cổ tay cô, thô bạo kéo cô vùi sâu vào lồng ngực trần của hắn.
Khưu Tịnh Y cảm thấy xấu hổ, cô đã quen với việc một trong hai người sẽ rời đi trước, nhưng được ôm ấp trong trạng thái tỉnh táo như thế này thì vẫn lạ lẫm quá đỗi.
Nhưng mà...lồng ngực của hắn thật sự rất ấm áp.

Làn da rám nắng đầy nam tính của hắn đập vào mắt cô, hương thơm quen thuộc trên tóc xoa dịu lòng cô, khiến cô an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi Khưu Tịnh Y đã chìm sâu vào giấc mộng, Hoắc Thái Gia mới bắt đầu mở mắt.

Hắn nhìn về phía đồng hồ, chỉ mới hơn năm giờ sáng một chút, rồi hắn lại nhìn về phía cô, người đã từ lâu đắm chìm trong mộng đẹp.
Hắn đoán, có lẽ cô đã rất vui, chí ít là trong giấc mơ của mình, bởi vì hắn thoáng thấy miệng Khưu Tịnh Y khẽ cong lên, dù chỉ là trong một giây phút, hắn đã ước rằng mộng đẹp của cô chính là hắn.
_ Đáng yêu quá, liệu tôi có thể biết...em đã mơ thấy gì không?
Hắn đưa ngón trỏ lên cao khẽ chạm vào má của cô, rồi lại thầm thì to nhỏ.

Hình như Khưu Tịnh Y vừa cười nữa rồi, hắn vô thức cũng mỉm cười, chỉ bằng cách này hắn mới có thể cùng cô tận hưởng niềm vui nho nhỏ nào đó.
__________oOo__________
Khưu Tịnh Y bước vào văn phòng, cả đội vừa nhìn thấy cô liền xôn xao mừng rỡ.
Liễu Á vừa nhìn thấy cô liền chạy đến mách lẻo chuyện xấu Châu Hoa vừa làm, hình như họ đã chiến tranh lạnh trong suốt những ngày cô đi vắng.


Khưu Tịnh Y cười cười đáp lại sự hài hước của Liễu Á, sau đó trịnh trọng đem những món quà nhỏ mình đã tự mua ở Pháp.
Liễu Á cùng Mục Thanh Dao mỗi người đều được một thỏi son mới với màu sắc vô cùng thịnh hành, Châu Hoa được một cặp kính mới.
Chỉ riêng Trần Hạo Nhiên, cậu nhóc này luôn khiến Khưu Tịnh Y phải suy nghĩ, cậu ta chưa từng tỏ ra bản thân thiếu thốn thứ gì, cũng như cậu ta thực sự thích thứ gì cô cũng không đoán nổi.
Nhưng mà cậu ta rất năng động và bản lĩnh, cũng nhờ cậu ta mà việc cô bị đuổi khỏi chức vụ thư ký cũng không còn khiến cô buồn bực nữa.

Bởi vì ngày tháng làm việc cùng những người bạn mới cũng không tệ, cậu ta luôn biết cách làm mọi người vui vẻ, cho nên Khưu Tịnh Y đã nghĩ, có lẽ khác với vẻ ngoài của cậu thiếu niên ấy, Hạo Nhiên thật ra rất trưởng thành, hơn nữa suy nghĩ cũng vô cùng thấu đáo.
_ Cho nên, Hạo Nhiên, chị tặng cậu cây bút này, đặc biệt khắc cả tên cậu trên đó.
Trần Hạo Nhiên đón lấy cây bút từ tay Khưu Tịnh Y, không biết có phải bị thứ màu bạc sáng chói trên đó làm loá mắt hay không mà mắt cậu có chút nheo lại, hình như còn hơi đo đỏ.
_ Cảm ơn...chị.
Phải rồi, nhìn dáng vẻ của cây viết này liền biết giá thành của nó không hề rẻ.

Có lẽ trong số những món quà Khưu Tịnh Y có thể mua, thì Hạo Nhiên là người được ưu ái nhất.
Khưu Tịnh Y cười khì, vỗ vỗ lấy tay Hạo Nhiên, cô rạng rỡ nói :
_ Bí mật nhé? Chị mua thứ này vì cậu đã giúp đỡ chị rất nhiều kể từ khi chúng ta biết nhau, sau này hi vọng chị vẫn được Hạo Nhiên chiếu cố.
Hạo Nhiên ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Khưu Tịnh Y, sau đó lại gãi gãi đầu gượng gạo mỉm cười với cô.
_ Được thôi...chị Khưu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi