TỔNG TÀI LÀ NGƯỜI YÊU CŨ


Khưu Tịnh Y đứng trước gương rất lâu, soi đi ngắm lại thật kỹ dáng vẻ hiện tại của mình.
Phải, cô vẫn còn đang ở văn phòng công ty, lần đầu tiên không còn ở lại tăng ca đến đêm muộn nữa, bởi vì hôm nay cô còn có hẹn ăn tối lúc sáu giờ, là hẹn với Tân Dực Hành.
‘Cạch’
Khưu Tịnh Y mở cửa bước ra ngoài sau khi cảm thấy bản thân không cần chỉnh sửa thêm gì nữa.
_ Đi đâu?
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Khưu Tịnh Y không cần quay đầu lại vẫn biết đó là Hoắc Thái Gia.

Hắn tựa lưng vào cột lớn, trên tay vẫn còn điếu thuốc chưa dập khói, dáng vẻ giống như đứng đợi đã lâu.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, lặp lại câu hỏi cũ lần nữa.
_ Cô định đi đâu?
_ Hình như người cao cao tại thượng như chủ tịch không nên đến nơi dành cho nhân viên cấp thấp như vậy.

- Khưu Tịnh Y nâng cao túi xách trên tay, bước chân dần dứt khoát hơn trước.
_ Đừng đánh trống lảng câu hỏi của tôi, hậu quả không lường được đâu.
Hắn phả ra một làn khói dài, cuối cùng cũng chịu thả điếu thuốc tàn trên tay xuống đất, chân trái dẫm mạnh lên sàn nhà mà chì chiết đến khi ngọn lựa nhỏ dần tắt hẳn.
Khưu Tịnh Y nuốt nước bọt “ực” một tiếng, không biết có phải do cô đã nghĩ quá nhiều không, điếu thuốc nhỏ đó giống như lời cảnh báo của hắn dành cho cô.


Nếu như chống đối hắn, kết cục cũng sẽ bị dẫm đạp như vậy...
_ Tại sao anh biết tôi sẽ không về nhà ngay?
Hoắc Thái Gia không nghĩ cô sẽ lại vòng vo, hắn trả lời thẳng thắn.
_ Cô chưa từng vào nhà vệ sinh sau khi tan làm, hơn nữa là tận hai mươi phút.
Sau khi đã có được câu trả lời, Khưu Tịnh Y cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, đại não cũng có phần tê liệt.

Không phải hắn theo dõi cô đó chứ? Không, hắn chắc chắn đã theo dõi cô, thứ đó lắp ở đâu vậy? Hắn có thể rảnh rỗi đến mức xem xét từng ngóc ngách của cả toà nhà lớn thế này sao?
_ Camera công ty có phòng giám sát riêng, còn việc của cô chính là bớt làm chuyện không đâu lại một chút.
_ Thật ra, tôi cũng có thể hiểu lý do cô chẳng thể đưa ra được quyết định nào làm cuộc đời mình khá lên được, cô quá lắm trò.
Hắn đút hai tay vào túi quần, làm bộ nhún vai một cái, cong môi khinh khỉnh.
Khưu Tịnh Y nhìn người đàn ông trước mặt, vừa kinh sợ vừa tức giận.
_ Đã vậy còn quan tâm người lắm trò như tôi làm gì?
_ Thời hạn hợp đồng chỉ còn nửa năm, dù sao tôi cũng phải dùng cho đáng, nhỡ đâu cô lại bỏ trốn thì sao?
Khưu Tịnh Y hắng giọng một tiếng, cô nói với hắn việc mình sẽ đi gặp Tân Dực Hành, có cả thư ký Tân thị ở bên cạnh, cũng là việc làm ăn, hy vọng hắn sẽ rộng rãi với cô một chút.
_ Hai tiếng, tôi cho cô hai tiếng, tính cả thời gian đi lẫn về, nếu cô không xuất hiện trước mặt tôi kịp lúc thì chuyện này không xong đâu.
Khưu Tịnh Y có hơi bực mình, tuy nhiên vẫn là giữ nét mặt ngoan ngoãn đối với hắn, cô cúi đầu chào hắn, tác phong giống như những nhân viên bình thường khác khi đối diện với hắn, mỉm cười.
_ Hoắc chủ tịch, tôi nhất định không để người làm ăn như ngài phải chịu lỗ.
Hoắc Thái Gia không hiểu ý tứ của cô.

Chẳng là hắn cũng còn công việc cần giải quyết, nếu như cô đã nói có cả thư ký Tân thị đi cùng, như vậy thì...Lý Uyển Nghi hẳn sẽ không để Tân Dực Hành có cơ hội làm gì quá phận.
Như vậy đi, đợi hắn xong việc rồi gọi cho cô ta xác nhận tình hình là được.
__________oOo__________
Ở trong văn phòng làm việc, A Thành khúm núm cúi đầu xuống đất trông đến tội.
Hôm nay gã lại làm hỏng vài chuyện linh tinh, mà xui nhất là Hoắc Thái Gia đang trong giai đoạn cáu kỉnh.
Gã im lặng không dám hó hé, chỉ biết đứng một chỗ đợi khẩu lệnh tiếp theo.

Về phần Hoắc Thái Gia, hắn quả thật không hề vui vẻ, gương mặt thoáng chốc đanh lại phần nào thể hiện rõ tâm tư lòng hắn.

Thật ra suốt mấy năm nay hắn chưa có nổi ngày nào vui vẻ.
Hắn cầm trên tay một số giấy tờ không nằm trong bộ phận của Hoắc thị, cứ vo nát rồi lại lật ra xem, sau đó tức giận lại xé thành nhiều mảnh nhỏ.

Hắn ôm lồng ngực mình mà thở, đột nhiên lại cảm thấy nơi tim có thứ gì đó đè lên, nặng hơn cả đá tảng.
_ Nếu là mày, mày nghĩ thế nào?
Hắn lên tiếng, ánh mắt chuyển dần về phía A Thành tội nghiệp.
A Thành giật bắn mình, lại là một câu hỏi hóc búa khác.

Làm việc ở Hoắc thị quả thật lương bổng rất tốt, chế độ hậu đãi nhân viên cũng không tồi, nhưng thỉnh thoảng phải làm một số việc không thuộc lập trường của bản thân quả thật rất khó đối với gã, chẳng hạn như tình huống lúc này.
Gã biết Hoắc Thái Gia nói đến điều gì, nhưng câu trả lời vốn dĩ lòng hắn đã rõ, hắn còn phải vòng vo muốn nghe ý kiến của người khác, hắn đang tìm cách lẩn trốn cảm giác tội lỗi đó sao?
_ Anh Gia à, chuyện này rất khó nói, tuy anh không hoà thuận với Hoắc gia nhưng trước hết vẫn phải xem ý của ngài Hoắc Thái Hào một chút, tránh manh động nhỡ làm ra chuyện không hay.
Hoắc Thái Gia gục đầu xuống bàn.

Hắn vòng hai tay ôm lấy đầu mình, cảm giác cũ bủa quanh lấy hắn, khiến hắn vừa sợ hãi cũng vừa chán ghét.
Hoắc Thái Hào ư? Đã lâu lắm hắn còn chẳng gặp lại người ba này, hình như cũng phải hai năm trôi qua rồi.
Người đàn ông đó khiến hắn không còn cách nào khác ngoài việc bắt buộc phải “tin” rằng Khưu Tịnh Y chính là người đã gián tiếp gây ra cái chết của Hoắc Thái Kiều.
Dù sao thì hắn mất nhiều thời gian hành hạ bản thân như vậy, đổi lại những thứ ngày hôm nay lại dần chĩa mũi giáo về phía Hoắc gia, không phải Khưu Tịnh Y, điều này khiến linh hồn hắn phần nào được an ủi.
_ Nếu tao gặp lại ông ấy, tao phải nói gì?
_ Hửm? - A Thành nghệch mặt khó hiểu.
Không thể tin được việc hai cha con gặp nhau nhưng lại không tìm ra được chủ đề để nói, còn phải nhờ đến gã tìm giúp.

Gã chẹp miệng nói bừa.
_ Không phải cứ việc xông vào cửa chính, trực tiếp đi vào vấn đề luôn là hay nhất sao? Dù sao thì địa vị của anh Gia bây giờ cũng đâu còn thấp bé như xưa...
_ Được, làm như vậy đi !
Hoắc Thái Gia vỗ tay một cái khiến A Thành hoàn hồn trở lại.

Hắn chỉ dựa vào tác phong thường ngày của Hoắc Thái Gia mà ăn nói tuỳ tiện một chút, nào ngờ người kia lại tưởng thật, còn ra vẻ hưởng ứng như vậy khiến trái tim gã bắt đầu đập nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
A Thành cuống quýt sửa lại lời nói ban nãy, liên tục đưa hai tay thành hình dấu “X” ngăn cản Hoắc Thái Gia.
_ Anh Gia, em chỉ đùa thôi, ngài Hoắc Thái Hào là người thế nào anh biết rõ, làm vậy e là...
_ Nghe cho rõ đây A Thành, một khi ngồi cùng thuyền với tao, trước khi mày kịp sợ hãi hay khép nép trước người nào đó ngoài ông chủ của mày, tao sẽ tự tay tiễn mày sang kiếp khác.
Hoắc Thái Gia liếc mắt.

Trong không gian làm việc mờ tối như vậy, A Thành dường như còn cảm thấy mắt hắn đang phát quang, khí thế toát ra thật sự khiến người khác phải sợ hãi.
_ Em...xin lỗi, chuyện này hãy để em đi cùng anh.
_ Tốt, tuyệt đối đừng có lần thứ hai.
Hoắc Thái Gia đáp, giọng hắn lạnh như băng, mi mắt dần khép lại.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi