TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Quan hệ vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo hộ.

Hà Thu Hoài đúng là có đủ căn cứ để kiện Minh Tuệ ra tòa, nếu cô ta có chứng cứ chứng minh lần cuối cùng Dương Quốc Thành xuất hiện là ở căn hộ của Minh Tuệ.

Nhưng trước giờ Minh Tuệ chưa từng nghĩ tới việc người phụ nữ đó lại điên cuồng đến vậy.
Cô bé Mimi giật lấy tờ giấy triệu tập của tòa án từ tay Linh Nhi, hai mắt tối sầm lại, thấp giọng mắng: “Mụ đàn bà điên này!”
“Chuyện Thành mất tích còn chưa giải quyết xong, lại tới Hà Thu Hoài làm loạn!” Minh Tuệ thở dài một hơi, tâm trạng của cô hiện tại rất khó tả: “Cô ta làm như vậy thì có ích lợi gì đâu cơ chứ!”
“Sao lại không có ích lợi gì? Thím à, con mụ đó luôn muốn trở thành vợ chính thức của chú, đương nhiên là vô cùng ghen tị với thím rồi.

Mụ đang muốn lợi dụng thời cơ chú không có mặt ở đây để ‘xử lý’ thím đó.” Mimi nghiến răng.

Không thể phủ nhận, cô ta đã thành công gây rắc rối không nhỏ cho Minh Tuệ.
Nhưng hành vi này của cô ta cũng vô cùng đáng khinh thường.
Đàn em của Dương Quốc Thành nhíu mày: “Boss không rõ tung tích, chuyện này cũng khó giải quyết đấy.”
Tình ngay lý gian.

Cho dù tất cả mọi người ở đây đều biết Minh Tuệ mới là người vợ mà Dương Quốc Thành thừa nhận, cũng như cô không hề có động cơ để gây nguy hiểm cho hắn, thì người vợ trên giấy đăng kí kết hôn của hắn vẫn là tiểu thư nhà họ Hoài.

Vợ hợp pháp của hắn tố cáo Minh Tuệ, thì tòa án sẽ chẳng bao giờ để ý tới sự thật rằng Minh Tuệ mới là người lo lắng nhất khi Dương Quốc Thành mất tích.
Chỉ cần Hà Thu Hoài khăng khăng một mực khẳng định chồng cô ta mất tích ở chỗ Minh Tuệ.

Vả lại, ảnh hưởng của nhà họ Hà trên chính trường cũng không phải là để cho vui.

Đối phó với Dương Quốc Thành thì không thể, chứ đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm như Minh Tuệ, không phải là việc khó.
“Không được, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, không thể ra tòa tranh chấp kiện tụng với cô ta được!” Minh Tuệ siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm: “Mọi người tiếp tục đi tìm Thành đi, chuyện của Hà Thu Hoài tôi sẽ giải quyết.”
Cách giải quyết tốt nhất mà cô nghĩ tới, là nhờ sự giúp đỡ của Quân.

Anh lăn lộn nhiều năm trên thương trường, chắc hẳn có quen biết với không ít luật sư.

Nhờ anh mời một vị luật sư giỏi, quyền lợi của cô sẽ được đảm bảo tốt hơn.
Quán cà phê buổi trưa rất vắng khách.

Quân ngồi trên ghế, chăm chú nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đối diện.

Khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ mỏi mệt, quầng thâm mơ hồ hiện lên ngay dưới bọng mắt, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ.
Anh khẽ lắc đầu: “Tuệ… em vẫn chẳng khác gì so với ngày xưa.

Cho dù xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng muốn tự mình gánh vác, tới khi không thể tự mình nữa thì mới nhờ người khác giúp đỡ.”
Trên thực tế, người thân quen với Đào Minh Tuệ đều biết, cô chẳng hề dịu dàng yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Trong rất nhiều việc, cô vô cùng mạnh mẽ, cũng vô cùng cứng đầu.
“Mới không gặp có vài ngày mà em đã tự giày vò mình thành ra như thế này rồi…” Anh không nhịn được than thở một câu.
Minh Tuệ cầm cái thìa nhỏ, khuấy qua khuấy lại cốc cà phê đã lạnh ngắt: “Em cũng không biết hiện tại mình như thế nào nữa… Em cảm thấy… rất bất an… Thành đột nhiên biến mất, không có tin tức gì… Hà Thu Hoài còn… Quá nhiều áp lực…” cô sắc phát điên mất thôi.
“Em nhớ ngày trước anh từng nhắc đến Dương Quốc Thành với em chứ? Đàn anh của anh ở trường đại học, một con người sinh ra đã có năng lực xuất chúng, còn mạnh mẽ hơn người.

Một Dương Quốc Thành như vậy sẽ không dễ dàng gặp chuyện bất trắc đâu, anh ta tự biết cách bảo vệ mình.”
Minh Tuệ lắc đầu: “Em biết… nhưng anh ấy… có quá nhiều kẻ thù…”
“Đó là em quá quan tâm nên suy nghĩ mới bị rối loạn, tự mình chui đầu vào sừng trâu.

Hãy tin anh, anh ta nhất định có thể quay về bình an.” Ngón tay của Quân gõ gõ vào tờ giấy đặt dưới bàn: “Việc cấp bách hiện tại là xử lý cái này.”
Lần này Hà Thu Hoài chuẩn bị rất đầy đủ.

Cô ta có rất nhiều bằng chứng chứng minh lần cuối cùng Dương Quốc Thành được nhìn thấy là đi cùng với Minh Tuệ, vào trong căn hộ của cô.

Nếu lần này cô ta thực sự làm căng, ra tòa là chắc chắn không thể tránh được.
“… Nghiêm trọng hơn, em còn có thể bị nghi ngờ là thủ phạm, thậm chí ngồi tù nếu bên nhà họ Hà thực sự ra sức.” Và nhà họ Hà hoàn toàn có đủ khả năng làm những việc như vậy.
Minh Tuệ gật đầu: “Em hiểu.


Nhưng việc này đối với em không quan trọng.

Em chỉ muốn tìm được Dương Quốc Thành.” Hiếm khi cô thể hiện sự kiên quyết và cố chấp như vậy.
“Nếu Dương Quốc Thành lộ diện thì hay rồi, em sẽ được chứng minh vô tội, rất dễ dàng.

Có điều… em có nghĩ tới hay không…” Quân dời mắt, nhìn xuống bụng Minh Tuệ: “Em không chỉ có một mình.

Tâm trạng của em thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa nhỏ.”
Minh Tuệ giật mình, ngẩn người.

Mấy ngày qua bôn ba ngược xuôi vì Dương Quốc Thành mất tích.

Quân không nói, cô cũng quên mất chuyện mình đang mang thai.
Trong bụng cô có một sinh mạng nhỏ, đúng là không nên bôn ba mệt mỏi, cũng không nên tự giày vò bản thân.

May mà bé con trong bụng rất ngoan, mấy ngày hôm nay chẳng hề gây sự với mẹ một chút nào.
Nhìn biểu hiện của cô, trong nháy mắt Quân đã đoán ra người phụ nữ ngốc này nhất định đã quên mất chuyện mình đang mang thai.

Ánh mắt anh nhìn cô vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: “Thư triệu tập này để anh giải quyết, em trở về nghỉ ngơi đi.

Không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho đứa bé.

Em không muốn Dương Quốc Thành trở về lại phải chăm sóc hai mẹ con em đúng không?”
“Nhưng mà…”
“Dương Quốc Thành mất tích, để các anh em của hắn đi tìm.


Đào ba tấc đất lên, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy.”
Ngày thường Quân rất dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng khi anh kiên quyết lên, cũng rất có khí thế của người đàn ông nắm giữ đại cục trong tay.

Minh Tuệ cúi đầu hồi lâu, sau đó nặng nề gật đầu, đồng ý với anh là sẽ trở về nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng cô rời đi, Quân âm thầm thở hắt ra một hơi.
Trở về căn hộ, Minh Tuệ mệt mỏi lê từng bước chân vào phòng.

Không nghĩ tới hai chữ nghỉ ngơi thì thôi, vừa nghĩ tới, toàn thân đã rã rời.

Từ lúc Dương Quốc Thành biến mất tới giờ, cô còn chưa ngủ được một giấc nào trọn vẹn.
“Đào Minh Tuệ! Con đàn bà khốn nạn, rác rưởi! Trả chồng cho tôi!” Tiếng rít gào đột ngột vang lên khiến Minh Tuệ giật bắn mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hà Thu Hoài đã xồng xộc lao tới, chỉ tay về phía cô: “Cô ta chính là Đào Minh Tuệ.

Chồng của tôi mất tích ở nhà cô ta.

Các anh mau bắt lấy cô ta đi!” Cô ta tặng cho Minh Tuệ một cái lườm sắc lẻm: “Luật sư của Nguyễn Hoàng Quân cũng không cứu được cô đâu.

Cô quên bố tôi là ai rồi à?”
Quay về phía hai người mặc cảnh phục, cô ta đanh giọng nhắc lại: “Bắt lấy Đào Minh Tuệ cho tôi! Ngày nào chồng tôi chưa xuất hiện trở lại, ngày đó cô ta còn là kẻ tình nghi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi