TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa, Hà Thu Hoài nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu nhóc đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhóc đã giữ nguyên tư thế đó cả tiếng đồng hồ, không nói gì, cũng không đếm xỉa đến cô ta.
“Hừ, thằng con hoang… Tao không tin là không trị được mày!” Cô ta lẩm bẩm trong miệng, bàn tay siết chặt, móng tay sơn đỏ chót cắm sâu vào lòng bàn tay.
Trong đôi mắt cô ta là lửa giận và sự ghen tị tột cùng.

Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà thằng con hoang của Đào Minh Tuệ lại có ngoại hình giống Dương Quốc Thành đến thế? Còn con của cô ta… lại không phải là con ruột của hắn.

Dựa vào đâu mà đến tận lúc này, thằng con hoang đó vẫn điềm nhiên như không, chẳng thèm bố thí cho cô ta một cái liếc mắt?
“Cậu chủ nhỏ.” Cô ta gằn giọng: “Nghe nói cậu rất có năng khiếu hội họa.

Tôi đã chuẩn bị cho cậu một căn phòng đầy họa cụ trên gác xép.

Mau lên đó vẽ đi, người thích vẽ như cậu chắc sẽ ở trong đó tới khi nào vẽ xong hết số toan vải đúng không?” Dứt lời, cô ta quay về phía người giúp việc, hất hàm: “Đưa cậu chủ nhỏ của chúng ta lên gác xép đi.”
Người giúp việc đứng một bên không vội vàng tiến tới chỗ cậu nhóc đang ngồi, trong giọng nói có chút lưỡng lự và sợ sệt: “Phu nhân, dù sao cậu chủ nhỏ cũng là con trai của cậu Thành.

Cô làm như vậy, có vẻ không tốt cho lắm.”
Người có mắt đều nhìn thấy Dương Quốc Thành đối xử với cậu chủ nhỏ này tốt đến thế nào.

Nếu hắn đột nhiên trở về, biết được bọn họ đối xử với con trai hắn như vậy, hậu quả… không dám tưởng tượng.

“Bây giờ anh ấy không có mặt ở đây! Còn tôi là nữ chủ nhân của cái nhà này!” Hà Thu Hoài nghiến răng: “Còn dám cãi lời tôi cơ à? Bà có tin là tôi sẽ hành hạ cho các người không sống nổi đến khi Thành quay về không?”
“Chuyện này…” Người giúp việc đưa mắt nhìn cậu nhóc vẫn ngồi im không nhúc nhích, ánh nhìn đầy ái ngại.
Vị phu nhân này càng ngày càng quá quắt.

Những yêu sách của cô ta trong sinh hoạt hàng ngày, người giúp việc trong biệt thự có thể miễn cưỡng đáp ứng được.

Nhưng lần này, cô ta trực tiếp duỗi móng vuốt tới vảy ngược của Dương Quốc Thành.
Người giúp việc bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc này, cậu nhóc nhàn nhạt lên tiếng.
“Không sao đâu, Hà tiểu thư muốn làm gì thì mọi người cứ làm theo như vậy.

Dù sao cháu cũng đã viết sẵn di chúc và gửi vào email của bố Thành rồi.”
Đổi lại là một đứa trẻ khác nói ra những lời như vậy, chắc hẳn mọi người sẽ không tin tưởng.

Chỉ là, cậu nhóc này không phải một đứa trẻ bình thường.

Con trai của Dương Quốc Thành, được coi là thiên tài trong số các thiên tài, sở hữu trí thông minh siêu việt và suy nghĩ vượt qua lứa tuổi.
Cho dù không có những điều trên, chỉ riêng ngữ khí của cậu nhóc cũng đủ để người khác tin tưởng rồi.
Người giúp việc há hốc miệng, lắp bắp: “Cậu chủ nhỏ… chuyện… chuyện này…”
“Không chỉ có di chúc, cả file ghi âm cuộc nói chuyện giữa cháu và Hà tiểu thư đây, thêm ‘một vài’ hình ảnh và đoạn video ngắn nữa… tất cả đều được gửi vào hòm thư đã mã hóa của bố cháu.

Cháu có thể đảm bảo, sau khi bố cháu trở về, nếu cháu đã chết, bố cũng biết nên tìm ai để báo thù.” Ngừng lại một chút, cậu nhóc quay người, nhếch mép với Hà Thu Hoài: “Vả lại, ngoài bố và cháu ra, sẽ không có người thứ ba tìm được cách giải mã email đó.”
Hà Thu Hoài sững người.

Vẻ mặt và cách nói chuyện của cậu nhóc lúc này giống Dương Quốc Thành như đúc ra từ một khuôn vậy.
“Hà Thu Hoài, Hà tiểu thư, cô nghĩ rằng cháu chỉ là trẻ con, nên không thể biết được âm mưu của cô đúng không? Đáng tiếc, cháu đã biết hết rồi.

Nếu không đề phòng trước, có lẽ cô sẽ thật sự tìm cách hành hạ cháu đến chết nhỉ?”
Cậu nhóc thật sự chẳng thích trò lật bài như thế này chút nào.

Chỉ là cậu nhóc đã bị bắt tới đây đã mấy tiếng đồng hồ, vậy mà người của bố Thành không hề xuất hiện.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra tình hình hiện tại đang rất khó lường.
Bố không ở, mẹ có thể đang gặp nguy hiểm.


Cậu nhóc đành phải tìm cách tự mình bảo vệ chính mình.
Xét trên một phương diện nào đó, thì cậu nhóc không hề đoán sai.

Lúc này, mẹ cậu nhóc đang ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát, vì một miếng cá sốt cà chua mà nôn khan không ngừng.
“Thím… thím làm sao vậy?” Mimi bị tiếng nôn khan dọa cho sợ xanh mặt, vội vàng buông đũa, lao đến giúp Minh Tuệ vỗ lưng.
Cô bé nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Minh Tuệ, nhíu mày: “Hay là thím có thai rồi?”
“Đừng nói linh tinh!” Minh Tuệ vươn tay, nhanh như chớp bịt miệng cô nhóc: “Nơi này toàn là tai mắt của Hà Thu Hoài, cháu…” còn nói mà không suy nghĩ như vậy, lỡ như tin tức đến tai Hà Thu Hoài thì nguy to.
Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng lạch cạch.

Một viên cảnh sát vươn tay mở khóa cánh cửa phòng tạm giam, nói với vào bên trong: “Đào Minh Tuệ, có người nhà tới gặp.”
Minh Tuệ đứng dậy, đi theo viên cảnh sát ra ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem vào lúc này ai sẽ đến tận đây để tìm cô.
Trên chiếc bàn dài, một người phụ nữ trung niên đang ngồi.

Hai bàn tay bà xoắn chặt vào nhau, nét âu lo hiện rõ trên khuôn mặt.

Cứ vài giây bà lại hướng mắt về phía cánh cửa một lần.
“Mẹ…” Minh Tuệ nghẹn ngào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện mẹ mình.

Cô chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên vào thăm mình lại là mẹ.
“Con gái ngốc của mẹ.” Đôi mắt bà Linh đỏ hoe, trách con gái: “Chẳng phải con đã chia tay với Dương Quốc Thành rồi à? Sao vẫn còn dây dưa với cậu ta, để… haiz… đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, mà vẫn chẳng khác gì trẻ con cả.”
Minh Tuệ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của mẹ.

Cô mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Con biết… những điều mẹ nói đều đúng.


Tất cả, bao gồm việc con và Dương Quốc Thành thuộc về hai thế giới khác nhau.

Nhưng mà con yêu anh ấy! Mẹ cũng hiểu mà đúng không? Mẹ cũng yêu bố con như vậy, chắc chắn mẹ cũng hiểu…”
Trái tim của con người, một khi đã trao đi rồi, làm sao có thể lấy lại một cách dễ dàng? Cô yêu Dương Quốc Thành, cho dù hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù ở bên hắn là ngày ngày bất an lo sợ, là bất thình lình bị cuốn vào vô vàn âm mưu và rắc rối, cô vẫn yêu hắn, không hề thay đổi.
Chưa bao giờ cô nhìn rõ lòng mình như hiện tại, cũng chưa bao giờ, cô nhìn rõ tình cảm của bố và mẹ như hiện tại.
“Mẹ hận bố con, nhưng cũng yêu bố con.

Còn yêu mới còn hận.

Nếu mẹ không yêu ông ấy, mẹ đã sớm buông bỏ, sớm đi tìm người mới rồi mới phải.” cô khẳng định.
Mẹ cô nhìn con gái, cuối cùng cũng không kiềm chế được hai hàng nước mắt.

Bà run run chạm vào tấm kính ngăn cách giữa hai mẹ con, lại thở dài một hơi.
“Con gái mẹ thật sự lớn rồi.”
Tất cả tâm tư của người mẹ trút hết trong tiếng thở dài não nề.

Bà biết, con gái rất giống bà, vô cùng giống.

Giống nhất ở chỗ vô cùng kiên định trong tình yêu, cho dù thương tích đầy mình vẫn khăng khăng tiến thẳng về phía trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi