Trong ngôi nhà nhỏ sâu trong ngõ, nằm tĩnh lặng giữa thành phố phồn hoa, hai đứa nhỏ sinh đôi đang ngồi đối diện nhau.
Bé gái nằm bò ra bàn, đôi mắt tròn to chớp chớp nhìn anh trai mình.
“Anh đã được gặp Dương Quốc Thành thật sao? Chú ấy là người như thế nào vậy?”
“Rất tốt, cực kì tốt luôn.” Bé trai vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, vừa mở miệng đã tán dương người đàn ông mới gặp lần đầu.
Bé gái dẩu môi.
“Vậy chú ấy có phải là bố của chúng ta không?”
Câu hỏi này vượt quá phạm vi trả lời của cậu nhóc sáu tuổi.
Bé trai ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời em gái:
“Anh nghĩ là… rất có thể đấy.
Chú ấy để anh gọi là bố, lại còn… anh cũng không biết tại sao, nhưng khi thấy chú ấy nhắc tới chuyện cũ với dáng vẻ buồn bã, anh cũng rất đau lòng.”
Cảm giác trái tim nhói lên từng nhịp đó, đến bây giờ nhóc vẫn nhớ rất rõ ràng.
Đó là cảm giác đồng cảm, xót thương, một loại đồng cảm kì diệu giữa những người có cùng huyết thống.
Giống như đau lòng vì mẹ vậy.
“Sao đột nhiên anh lại nhắc tới vấn đề này?” Quân lắc lắc ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn người ngồi đối diện: “Không giống anh cho lắm.”
Người này là đàn anh của anh ở trường đại học, đẹp trai, giỏi giang, gia thế tốt, tất cả mọi mặt đều không chê vào đâu được.
Vị hôn thê của hắn – Hà Thu Hoài, cũng là thiên kim tiểu thư đúng nghĩa, con gái của một chính khánh lừng danh.
Xét về gia thế hay nhan sắc, đều vô cùng phù hợp, ăn đứt mấy cô nàng khác.
Cuộc đời đàn anh giống như đã được lập trình sẵn vậy.
Sinh ra đã hơn người, học hành cũng hơn người, đính hôn với một cô nàng môn đăng hộ đối.
Những tưởng như vượt trội như vậy mà trôi qua một đời, vậy mà hôm nay đàn anh lại nảy sinh hoài nghi về lựa chọn của mình.
“Tôi chưa từng yêu ai bao giờ, cũng chưa từng biết cảm giác yêu là như thế nào.
Kể cả đối với Hà Thu Hoài, tôi lựa chọn cô ấy bởi vì cô ấy phù hợp.
Nhưng gần đây tôi… gặp một cô gái… cô ấy rất đặc biệt…”
Hắn tự mình rót cho mình một ly rượu, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm.
Chưa yêu ai bao giờ, hắn cũng không biết cảm giác đó có phải tình yêu hay không.
Chỉ biết hắn rất để ý tới người con gái đó.
Uống xong một ly rượu, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên gọi cảm giác của mình với cô thư kí mới đó là gì.
Trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh con trai của cô với đôi mắt buồn buồn, chưa kịp suy nghĩ gì đã bật thốt ra:
“Tôi rất thích con của cô ấy.”
Một ngụm rượu vừa vào đến miệng bị Quân phun sạch ra ngoài.
Anh vừa ho sặc sụa vừa nhìn người đàn ông đối diện bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Anh… anh có con với cô ấy rồi sao?”
Không hổ danh là huyền thoại ở trường đại học.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến người khác hết hồn.
Người đối diện nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và ghét bỏ, lắc đầu:
“Là con của cô ấy với người khác.” Lát sau, hắn lại nói thêm: “Nhìn thấy cậu nhóc đó, tôi có cảm giác giống như nhìn thấy chính mình hơn hai mươi năm trước… Cũng có thể là vì tôi muốn có một đứa con.”
Dương Quốc Thành hắn, sống trên dưới ba mươi năm, vậy mà về mặt tình cảm, lại nghèo nàn tới mức gần như chẳng có gì.
Quân thở dài một hơi, uống nốt ly rượu trên tay.
“Lấy tư cách là người từng trải, em khuyên anh một câu… đừng vội vàng động lòng như vậy.
Ai động lòng trước người đó thua.
Anh chưa quên chuyện của em bảy năm trước chứ?” Bảy năm đã trôi qua, vậy mà mỗi lần nghĩ tới chuyện cũ, Quân vẫn thấy trái tim thắt lại, đau đớn khôn cùng.
“Bảy năm trước… là cái lần cậu thất hẹn với tôi.”
Nguyễn Hoàng Quân của bảy năm trước vô cùng hào hứng hẹn người anh em tốt tới gặp vợ chưa cưới của mình, nhưng sau đó lại thất hẹn.
Từ đó không bao giờ nhắc tới vợ chưa cưới nữa.
Hắn thấy người anh em của mình không muốn nhắc, cũng chưa bao giờ hỏi, chỉ nghe loáng thoáng vài lời đồn đại: “Cô gái đó là thanh mai trúc mã với cậu đúng không?”
Quân cười khẩy, ném cái ly sang một bên, cầm cả chai rượu lên tu ừng ực.
“Thanh mai trúc mã cái quái gì chứ! Cô ấy cắm sừng em, còn có con với người khác.”
Bị chính người yêu thanh mai trúc mã của mình phản bội, Quân đã hoàn toàn thay đổi.
Từ một chàng trai tươi sáng như ánh mặt trời, anh trở thành con sói hoang khát máu trên thương trường, khiến đối thủ phải dè chừng.
Cũng từ khi đó, anh không còn tin tưởng vào tình yêu.
Càng thật lòng, càng tổn thương sâu sắc.
Một ngày cứ thế qua đi.
Khi màn đêm tan dần, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
“Đào Minh Tuệ, cô cầm lấy tập hồ sơ này, mang tới tập đoàn Huy Hoàng, gửi cho Nguyễn Hoàng Quân.”
Cái tên được nói ra từ miệng Dương Quốc Thành khiến Minh Tuệ run tay, suýt nữa đánh rơi tập hồ sơ xuống đất.
Mặt cô tái mét, giọng run run hỏi lại:
“Tập đoàn Huy HSo?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Dương Quốc Thành thản nhiên gật đầu, sau đó hơi nhướng mày.
Minh Tuệ cầm lấy tập hồ sơ, vội vàng cúi đầu.
“Không có chuyện gì ạ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói rồi, cô quay người đi thẳng ra ngoài, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
Chỉ có mình cô biết, bước chân của mình đang nhẹ bẫng, tâm trí quay cuồng.
Trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện cũ.
Nguyễn Hoàng Quân của tập đoàn Huy Hoàng, chính là chồng chưa cưới… cũ, của cô.
Đến gặp anh, cô không có dũng khí đi một mình.
Suy nghĩ một lát, cô chạy tới bộ phận nhân sự, gõ cửa phòng làm việc của bạn thân.
“Vâng, em chờ ngày này đã rất lâu rồi...” Trong phòng loáng thoáng tiếng nói chuyện, khiến Minh Tuệ hơi do dự, cô không biết mình tới có đúng lúc hay không.
Nhưng cánh cửa phòng làm việc đã mở ra.
Diệu có chút luống cuống khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, vội vội vàng vàng nói vài câu với người bên kia điện thoại, sau đó cúp máy.
Quay sang nhìn cô bạn thân đột ngột đến tìm, Diệu gượng cười.
“Sao cậu lại đến đây?”
Minh Tuệ ôm tập hồ sơ đi vào trong phòng làm việc của bạn thân, thở dài một hơi:
“Tớ muốn nhờ cậu một việc… Tổng giám đốc bảo tớ mang tập hồ sơ chuyển nhượng quyền sử dụng đất sang tập đoàn Huy Hoàng…”
“Cái gì? Cậu sắp đi gặp anh Quân sao?”
Cô chưa nói hết lời, Diệu đã trợn to hai mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, còn không tự chủ được cất cao giọng.
Cô hơi ngạc nhiên khi bạn thân lại phản ứng kích động tới như vậy, gật gật đầu:
“Ừ, nhưng tớ không muốn gặp lại anh ấy, nên muốn nhờ cậu giúp tớ đi một chuyến.”
Lúc này Diệu đã bình tĩnh lại, thở hắt ra một hơi: “Tưởng gì, chuyện này quá đơn giản luôn, cứ giao cho tớ.”
Giải quyết xong một chuyện phiền toái, Minh Tuệ thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa sẵn sàng gặp lại Quân, cũng chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ.
Để lại tập hồ sơ, cô rảo bước về phòng làm việc.
Lại thấy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc không đóng, giọng Hà Thu Hoài cất cao lên, nghe có vẻ hơi chanh chua.
“Anh Thành, anh có biết là trên dưới tập đoàn đều đang bàn tán hay không? Mọi người đều nói rằng anh không thương em, không coi em ra gì…”
Giọng Dương Quốc Thành vẫn đều đều như thường ngày.
“Em có ý gì?”
“Thì là…” Hà Thu Hoài hơi cúi đầu xuống, giọng buồn buồn: “Ngày hôm qua, thư kí của anh đột nhiên ngất xỉu, mọi người đều rất lo lắng, nhưng… anh bế cô ấy đi như vậy, mọi người nhìn vào, em không còn mặt mũi nào nữa…”
Minh Tuệ thở dài một hơi, bước chân rón rén định rời khỏi, nhưng lời nói tiếp theo của Hà Thu Hoài lại khiến cô dừng bước..