TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Sau khi Minh Tuệ chìm vào giấc ngủ, trong bóng tối tĩnh lặng, người đàn ông nằm bên cạnh cô đột ngột mở mắt ra.

Hắn nhìn cô trong bóng tối, đưa tay lên cẩn thận phác họa gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó nặng nề thở dài.
Hắn đã rất mong chờ một câu trả lời thật lòng của cô, rất mong chờ một thứ tình cảm không hề có một tia giả dối.

Nhưng có lẽ, điều mà hắn mong chờ quá đỗi xa xỉ trong thế giới đầy rẫy dối trá này.
Rời khỏi giường, hắn cầm theo chiếc điện thoại đang lập lòe chớp sáng, đi thẳng xuống tầng một.

Trái ngược với bóng tối ở tầng hai, dưới tầng một biệt thự hiện tai đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Có một người đang đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Dương Quốc Thành xuất hiện ở phía đầu cầu thang đã đứng lên chào:
“Boss, anh đã xuống rồi.”
“Đợi tôi lâu chưa?” Dương Quốc Thành gật đầu chào hỏi, lại lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã làm tới đâu rồi?”
Người kia sắc mặt rất nghiêm trọng: “Đúng là phía Đỗ Văn Khang đã lấy được bản đồ.”
Dương Quốc Thành mặt không đổi sắc gật đầu.

Hôm nay, ngay từ khi Diệu nhắc tới tấm bản đồ đó, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận chuyện này.
“Nhưng mà boss…” Người kia vẫn còn chưa nói hết: “Nhưng bên đó lại báo về, là người của Đỗ Văn Khang tới tìm sai địa điểm.

Nên người của chúng ta đang nghi ngờ tấm bản đồ gã đó lấy được là giả.”
Dương Quốc Thành trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Thật hay giả không quan trọng.


Quan trọng là gã đó đã lấy được bản đồ.

Chỉ cần có bản đồ, khoanh vùng khu vực thành công, tìm ra địa điểm chính xác chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Bây giờ, người của hắn đã bị đẩy vào tình thế bị động, nhất định phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

Hắn gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, giọng đều đều.
“Bảo người bên dưới trông coi hàng hóa cẩn thận một chút.

Nếu cần thiết có thể phái thêm người.”
Quan trọng là nhất định không được để những hàng hóa quan trọng lọt vào tay Đỗ Văn Khang.

Tranh đấu giữa hai thế lực không phải mới ngày một ngày hai, cũng không phải có thể giải quyết trong ngày một ngày hai.

Từ bây giờ, mọi bước đi đều phải cẩn thận mới được.
“Vâng.” Người kia gật đầu, lập tức truyền tin cho người bên dưới.
Lại nghe boss mặt lạnh nói: “Bây giờ, cậu ra garage lấy xe, đưa tôi tới hộp đêm lớn nhất của thành phố này.”
Người kia giật mình, không thể tin vào tai mình.

Boss lại muốn tới hộp đêm lớn nhất thành phố vào giờ này? Đúng là chuyện lạ.
Chẳng qua, cảm thấy kì lạ thế nào, thì thân là cấp dưới, chắc chắn phải làm đúng theo dặn dò của cấp trên.

Sau khi đưa Dương Quốc Thành tới hộp đêm lớn nhất thành phố, người kia đánh xe quay lại biệt thự.
Dương Quốc Thành xuống khỏi xe, đi thẳng vào trong.


Đã rất lâu không lui tới những chốn ăn chơi  thâu đêm suốt sáng như thế này, đúng hơn là từ sau khi phát hiện tình cảm mà bản thân dành cho cô thư kí ngốc nghếch kia, hắn đã không còn chơi bời như trước nữa.
Cũng xem như là điển hình của lãng tử quay đầu.
Trong hộp đêm ánh đèn chớp sáng liên tục, đám nam nữ ăn mặc thiếu vải nhiệt tình lắc lư theo điệu nhạc chát chúa của DJ.

Dương Quốc Thành vừa bước vào đã trở thành con mồi béo bở được một loạt cả nam lẫn giữ giành giật.
Hắn tiện tay kéo một cô nàng thân hình bốc lửa mặc váy body tôn lên đường cong quyến rũ, đi thẳng vào khu vực phòng riêng.
“Anh Thành… Lâu lắm rồi không thấy anh đến chơi.

Em còn tưởng anh quên em rồi chứ.” Cô nàng uốn éo như một con rắn, dựa sát vào người đàn ông, bàn tay trắng mịn mềm mại như không xương cách lớp vải vuốt ve cơ bắp căng chặt.
Cô nàng này chuyên lăn lộn trong chốn ăn chơi, đương nhiên cũng có nghe nói vài chuyện.

Cô ta chép miệng, dự định kiếm một câu chuyện kéo gần khoảng cách: “Nghe nói anh Thành nuôi một cô thư kí nhà quê ở trong nhà, em còn tưởng anh sẽ không đến nữa cơ…”
Vừa nghe thấy hai chữ “thư kí”, Dương Quốc Thành sa sầm mặt.

Hắn nhíu mày nhìn cô nàng bằng ánh mắt ghét bỏ.

Cô ta biết mình lỡ lời, lập tức cười duyên chữa thẹn.
“Em biết rồi, em vừa nói đến chuyện không nên nói.” Cô ta vươn tay kéo caravat trên cổ hắn: “Thôi nào, đã tới bên cạnh em để thư giãn, anh còn cau có mặt mày như vậy để làm gì chứ.”
Đúng là gái làng chơi, giỏi nhất là chiều chuộng đàn ông.

Cho dù lỡ miệng nói ra những lời không nên nói cũng có thể kịp thời quan sát sắc mặt của người khác để biết điểm dừng.

Cảm nhận bàn tay của cô ta lần mò cởi từng cúc áo sơmi, Dương Quốc Thành chợt nghĩ…
Phải rồi, đây mới nên là cuộc sống của hắn.

Tiền bạc, rượu ngon, gái đẹp, vô số điều hào nhoáng vây xung quanh.

Chứ không phải một cuộc sống yên ổn và an phận bên một người phụ nữ bình thường.
Ngẩn người vài chục giây, cô nàng kia đã chủ động dạng hai chân ngồi vào lòng hắn.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, thốt ra những lời mời gọi.
“Anh Thành… Hôm nay người ta là người của anh… Anh muốn thế nào em cũng chiều được hết.

Chỉ cần… anh hài lòng là được rồi.”
Cô ta tiện tay cầm một ly rượu trong bàn, hớp lấy một ngụm.

Sau đó, đôi môi đỏ mọng dán sát lên đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông, chủ động hé miệng đẩy chất lỏng trong miệng vào miệng của hắn.
Đôi mắt Dương Quốc Thành tối lại.

Đúng, hắn là đàn ông, hắn phải thích những cô nàng như thế này mới đúng.

Biết cách chủ động khơi lên ham muốn, không hề rụt rè e lệ.

Chứ không phải là đem lòng yêu thương một người phụ nữ tiếp cận hắn chỉ vì lừa gạt.
Vì một gã đàn ông khác.
“Anh Thành… Em yêu anh…”
Khi áp đảo cô nàng xuống ghế sofa, hắn nhìn xuống khuôn mặt trang điểm kĩ càng, trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ tới một khuôn mặt khác.


Vô cùng xinh đẹp, không cần trang điểm quá nhiều cũng rạng rỡ hơn người.
Đó là khuôn mặt của Đào Minh Tuệ, là người phụ nữ duy nhất hắn từng trao trọn chân tình, cũng là người phụ nữ đã phản bội hắn.
Chết tiệt, hắn lại chợt cảm thấy chẳng còn chút hứng thú nào cả.

Nắm chặt tay, đập mạnh xuống ghế sofa, hắn rời khỏi người cô nàng kia.
Cô nàng gái làng chơi căn bản không hề ngờ tới vị khách luôn chi tiêu vô cùng hào phóng này lại có thể đột ngột sử dụng bao lực như vậy.

Tuy rằng không trực tiếp đập lên người cô ta nhưng vẫn dọa cho cô ta sững người mất vài giây.
“Anh Thành…” Giọng cô ta hơi run run: “Em đã làm sai chuyện gì sao?”
“Cầm lấy.” Dương Quốc Thành tiện tay rút từ trong ví ra một xấp tiền, không đếm lại mà ném thẳng vào tay cô nàng kia, sau đó đi thẳng ra cửa.
Khi cấp dưới của hắn lái xe vòng về đón người, trên mặt cậu ta là vẻ ngạc nhiên không thể che giấu.

Cậu ta tưởng rằng boss đã tới đây là sẽ chơi cả đêm nên mới lái xe về, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, vừa mới về tới nửa đường đã nhận được điện thoại của boss, yêu cầu quay lại đón người.
“Boss, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Hôm nay boss hành xử quá kì lạ, cậu ta không thể đoán được.
Dương Quốc Thành nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, ngẩn người không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tới khi cấp dưới nhắc lại câu hỏi đến lần thứ ba hắn mới giật mình trả lời: “Tới khách sạn JM, đêm nay tôi sẽ ở đó.”
Khách sạn JM có một căn phòng của hắn, cũng chính là nơi hắn gặp Minh Tuệ lần đầu tiên.

Nơi bắt đầu duyên phận của hai người.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ ở tầng hai của biệt thự, Minh Tuệ giật mình tỉnh giấc.

Một nửa giường còn lại lạnh như băng, như thể chưa từng có ai ngủ ở đó.

Cô ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi