TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Cửa được mở ra từ bên trong.

Nhìn thấy Minh Tuệ nằm trên giường, chăn mỏng kéo lên tới cổ, Quân lo lắng tiến đến gần giường: “Em cảm thấy trong người thế nào rồi? Vẫn chưa hết đau bụng à?”
“Chú à, chú khuyên chị ấy đến bệnh viện kiểm tra đi.” Linh Nhi khoanh tay, giọng bực bội: “Tôi nói từ sáng rồi mà chị không nghe.”
Minh Tuệ ngay lập tức kéo chăn lên, lần nữa che kín đầu, chẳng khác gì con ốc sên thu mình vào trong vỏ.

Cô cảm thấy những người xung quanh mình đang làm quá lên.
Chỉ là đau bụng thôi mà, đâu có đến mức phải tới bệnh viện chứ.
Bằng một động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, Quân kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt Minh Tuệ.

Bàn tay ấm áp của anh xoa xoa mớ tóc hơi rối của cô.
“Em vẫn chẳng khác gì so với hồi còn nhỏ…” Anh bất đắc dĩ thở dài: “Dậy thay đồ đi, để anh đưa em tới bệnh viện.”
Anh biết cô không muốn tới bệnh viện, nhưng cô đã kêu đau bụng từ sáng hôm trước rồi.

Còn không tới bệnh viện kiểm tra, anh sợ rằng sẽ không kịp.

Lỡ như xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời mất.
Hơn một ngày đêm đã là thời gian quá dài.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh không thể để cô ở nhà lâu hơn nữa.
Bàn tay anh cầm lấy cổ tay đang run nhẹ của người trên giường, vì lo lắng mà siết chặt.


Lại bị cô gạt ra, giọng nói mang ý cự tuyệt rõ ràng: “Không cần đâu.”
Quân hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là buông lỏng bàn tay.

Khoảnh khắc vừa rồi, nhìn vào đôi mắt cô, anh dường như đọc được sự xa lạ vô cùng.

Như thể giữa hai người đã sớm không còn thân mật vốn có, thay vào đó là khoảng cách xa xôi không thể thu hẹp được.
Anh lần nữa thở dài, hai tay buông thõng: “Lẽ nào… khoảng cách giữa chúng ta đã xa xôi đến thế rồi sao?” Xa tới mức, đến chăm sóc cho cô anh cũng không còn đủ tư cách nữa.
Anh không biết anh đã sai ở đâu, rõ ràng anh mới là người lớn lên bên cô, mới nên là người hiểu cô nhất, thân thiết với cô nhất.
Bảy năm qua đi, lần nữa gặp lại cô, lần nữa nhìn nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt quen thuộc, anh cứ ngỡ mọi chuyện sẽ quay trở lại như trước kia.

Bây giờ anh mới nhận ra, mình đã nhầm.
Chỉ có mình anh ngu ngốc và ngây thơ, tin rằng khoảng thời gian bảy năm ấy không khiến sự thân thiết giữa hai người thay đổi.
“Anh Quân…” Minh Tuệ hơi không đành lòng, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Em hiểu anh lo lắng cho em, nhưng em mong anh đừng như vậy nữa.

Mấy năm qua… em đã quen đi một mình rồi.

Anh như vậy… em rất khó xử.”
Cô biết những lời này có thể sẽ làm cho Quân bị tổn thương.

Nhưng trạng thái hiện tại khiến cô rất khó chịu.
Trái tim con người vô cùng chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho một bóng hình thôi.

Người đàn ông mà cô yêu thương từ lâu đã không còn là Quân nữa.

Anh càng quan tâm tới cô, lo lắng cho cô, cô sẽ càng khó xử.
Càng muốn đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình.
“Không phải em hận anh, chỉ là em không còn yêu anh nữa.

Anh Quân, trong lòng em không có anh.” Vì trong lòng em không có anh, nên mong anh đừng lãng phí thời gian ở bên em, đừng làm lỡ dở cuộc đời mình.
Quân đứng lặng người.

Thật khó khăn để chấp nhận được sự tuyệt tình đến từ người mà anh yêu thương nhất.
Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất là đưa cô tới bệnh viện.

So sánh với sức khỏe của cô, thì cảm giác mơ hồ đau đớn trong lòng này cũng không đáng kể.
Linh Nhi đứng một bên khoanh tay, đen mặt: “Hai người có còn nhớ rằng trong phòng có một đứa nhỏ chưa thành niên không vậy?” Không đợi hai người kịp phản ứng, cô bé đã nói tiếp: “Tiểu thư, ông chú này nói đúng đấy.

Hiện tại quan trọng nhất là tới bệnh viện kiểm tra.”
Không thể thuyết phục được hai người, Minh Tuệ đành phải lết dậy khỏi giường, thay đồ, sau đó bị Quân kéo tới bệnh viện.


Nào ngờ, vừa bước chân tới cửa bệnh viện, lại nghe thấy một giọng nói âm dương quái khí vang lên sau lưng.
“Tình cảm của hai người tốt quá nhỉ? Đúng là gian phu dâm phụ yêu thương mặn nồng, khiến người ta mở mang tầm mắt.

Nguyễn Hoàng Quân, nếu Mai Tuyết Diệu biết anh cắm sừng cô ta nhiệt tình như thế này, không biết cô ta có phát điên lên không nhỉ?”
Giọng nói chanh chua này, ngữ điệu đắc ý khi tóm được điểm yếu của người khác này, chẳng cần quay đầu lại Minh Tuệ và Quân cũng đã nhận ra kẻ đang đứng phía sau là ai.
“Hà Thu Hoài?” Là câu hỏi, nhưng cũng là một hơi khẳng định.
Hà Thu Hoài cười một tiếng: “Ôi chao vinh dự quá! Cô còn có thể nhận ra giọng tôi cơ đấy! Đào Minh Tuệ, xem ra tôi đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của cô rồi.

Loại đàn bà như cô, lúc nào cũng có thể câu được đàn ông nhỉ? Đúng là nhân cách như giẻ rách!”
Cô ta lại hướng ánh mắt về phía Quân, ra vẻ thương hại: “Anh đã chia tay cô ta bảy tám năm rồi, chắc không biết cô ta đã thành loại người gì đâu nhỉ? Loại đàn bà đốn mạt thích quyến rũ đàn ông đã có gia đình như cô ta không xứng đáng để anh từ bỏ vị hôn thê đâu.

May mà chồng yêu của tôi sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta, nếu không chắc cũng sớm bị cô ta câu đi mất rồi.”
“Vậy à? Tình cảm giữa Hà tiểu thư và chồng của cô thật khiến người khác cảm động.” Quân nhàn nhạt đáp lời: “Giúp tôi gửi lời cảm ơn chồng cô nhé.

Nhờ có tình yêu sâu sắc mà anh ta dành cho cô, tôi mới không cần lo Tuệ sẽ bị người khác cướp mất.

Mong rằng cô sẽ giữ được chân anh ta, đừng để anh ta tới giành người với tôi.”
Hà Thu Hoài chưng hửng nhìn phản ứng đạm mạc của hai người, bàn tay lại vô thức siết chặt.

Người trước mặt càng tỏ ra thản nhiên, cô ta càng bực bội.
Quân nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cứng ngắc của Minh Tuệ, kéo cô đi vào bệnh viện, trong ánh mắt như muốn bốc hỏa của Hà Thu Hoài.
Đi được vài bước, lại nghe thấy giọng cô ta chới với đằng sau: “Chồng tôi sẽ không bao giờ bị dụ dỗ đâu! Anh ấy rất yêu tôi!”
Đáp lại cô ta là tiếng cười khẽ của Quân.

Lời nói cậy mạnh ai cũng có thể dễ dàng chọc thủng.

Vẫn với vẻ thản nhiên, anh không liếc mắt ra phía sau, chỉ nói: “Vậy thì chúc mừng cô.

Nhưng phụ nữ mang thai không nên ở ngoài một mình quá lâu, cũng không nên đi giày cao gót như cô hiện tại.


Có lẽ người chồng rất yêu cô nên hiểu rõ điều đó mới đúng… Ừm, xem ra Dương Quốc Thành cũng không đủ quan tâm tới cô nhỉ?”
Phòng khám của bệnh viện thành phố rất đông người.

Minh Tuệ vốn tưởng rằng mình sẽ phải chờ đợi rất lâu, không ngờ vừa đến Quân đã kéo cô đi thẳng vào phòng khám chuyên gia.
“Anh đã sớm hẹn lịch khám cho em rồi.” Lúc nào anh cũng chu đáo như vậy.
“Đau bụng có thể do rất nhiều nguyên nhân.

Qua hỏi bệnh và thăm khám tạm thời không xác định được vấn đề sức khỏe.

Tôi sẽ chỉ định cho cô đi siêu âm.” Bác sĩ đã đứng tuổi, có vẻ rất nghiêm túc.
Minh Tuệ lại hơi căng thẳng.

Cô lắc lắc đầu: “Tôi thấy không cần phiền phức vậy đâu.

Cũng đỡ nhiều rồi, không cần siêu âm…”
“Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ?” Bác sĩ nhíu mày: “Siêu âm là cần thiết để loại trừ một số vấn đề bệnh lý, đồng thời khẳng định chẩn đoán.”
Vừa nói, bác sĩ vừa kí tên lên phiếu chỉ định xét nghiệm, sau đó đưa cho Quân: “Người nhà đi đóng tiền, rồi đưa vợ sang khu nhà B, phòng siêu âm ở ngay tầng một.

Sau khi siêu âm xong, mang kết quả quay lại đây.”
Bác sĩ đã nói như vậy, Minh Tuệ không còn lời nào để phản bác, đành phải miễn cưỡng đi theo Quân tới phòng siêu âm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi