TỔNG TÀI LẠC MẤT VỢ YÊU



Phong Duật Thần thấy Phương Hân ngại ngùng mà rụt chân lại, khóe môi hơi nhếch lên.

Anh từ từ đứng dậy, thân hình cao lớn như đang muốn bao vây cô lại.

Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, cô lại cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Cô vô thức lùi một bước.

- Phong tổng, tôi không sao.

Tôi xin phép đi trước ạ.

Vào giờ khắc này, chuồn là thượng sách!
- Đợi đã!
Chỉ hai tiếng này của Phong Duật Thần thôi cũng khiến hai chân cô mềm nhũn, cô không tài nào nhấc chân lên được nữa.

Phong Duật Thần thấy cô ngoan ngoãn đứng lại, hài lòng liền tiến lại về phía cô:
- Cô nói chân cô không sao...vậy nên tôi cần một lời giải thích từ cô.


Phong Duật Thần chăm chút nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Hân do bị dọa bởi câu nói của mình, gương mặt điển trai của anh cúi gần sát khuôn mặt nhỏ của cô, khiến cho cô hoảng loạn.

Trái tim cô lại đập loạn nhịp không tài nào có thể kiểm soát nổi.

Phong Duật Thần này, giải thích gì mới được chứ?
- Phong...Phong tổng, giải thích...gì cơ?
Phương Hân lắp bắp, vội vã cúi đầu xuống, né tránh ánh nhìn của Phong Duật Thần.

Ánh mắt này...thật là kì lạ.

- Giải thích, chuyện cô chặn xe của tôi, rồi ngã nhào vào lòng tôi.

Phong Duật Thần cười nhàn nhạt, điềm đạm nói.

Chỉ nụ cười nhạt này của anh thôi mà cũng khiến cho trí óc cô mê loạn rồi.

Lần đầu tiên cô được nhìn thấy nụ cười đẹp hoàn mĩ như vậy, với lại Phong Duật Thần còn biết cười là gì sao? Ban đầu nhìn anh giống như tảng băng, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo toát lên vẻ lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi không dám đến gần.

Thật không ngờ lúc cười lại càng quyến rũ hơn...!
Chắc cô cũng không hề biết, cô là người phụ nữ đầu tiên được chứng kiến nụ cười hiếm hoi này của anh.

"A, mày lại nổi máu mê trai rồi."
Phương Hân mải suy nghĩ nên cũng không hề biết là mình đang nhìn Phong Duật Thần chằm chằm, nhìn cứ như thể không biết ngại ngùng là gì?
Lúc cô nhận ra, hai má cô đỏ ửng hơn quả cà chua, cô lại vội vã cúi đầu xuống:
- Tôi...tôi không hiểu Phong tổng đang nói gì cả...!
- Tôi có thể coi là...cô đang quyến rũ tôi không?
Phong Duật Thần không hề cho cô thời gian phòng thủ mà đột ngột tấn công.

Câu nói này của anh càng khiến cô kinh hãi hơn.

- A...!
Cô hoảng loạn lùi lại về phía sau thêm một bước nữa, do giày của cô rất cao nên cô đã sơ ý bị trẹo chân, cả cơ thể nhỏ dường như sắp có một màn "hôn đất" đẹp đẽ.


Phong Duật Thần lập tức đưa tay ra, mạnh mẽ kéo cô về phía mình.

Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô lại một lần nữa áp vào lồng ngực chắc rắn kia, eo nhỏ cũng bị ôm chặt.

Phương Hân còn chưa kịp load lại chuyện gì vừa xảy ra thì giọng nói trầm trầm đó lại rót vào tai cô:
- Không sao chứ? Có vẻ chân của cô bị trẹo rồi.

Phong Duật Thần buông eo cô ra, lại ngồi xuống xem mắt cá chân của cô.

Trái tim cô bị hành động nhỏ này của anh khiến cho nó cứ đập thình thịch không thôi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc cô bị bệnh tim chết mất.

Tự nhiên ở trên trời rơi xuống một người đàn ông tuấn tú hoàn mĩ như vậy, nói sao cô có thể cưỡng nổi chứ? Huống hồ cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

- Phong tổng, tôi nghĩ là anh đang quyến rũ tôi mới đúng.

Phương Hân thầm thở dài, lẩm bẩm trong miệng.

Câu nói của cô tuy rất nhỏ, nhưng có lẽ nó đã vô tình lọt vào tai Phong Duật Thần.

Thế nhưng anh coi như không nghe thấy gì.


- Tôi đưa cô tới bệnh viện.

Phong Duật Thần đứng lên, lập tức bế cô vào trong xe ô tô riêng của mình.

Hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp trở tay, lúc định hình lại thì cô đã ở trong ô tô rồi.

- Phong tổng, thật sự không cần đâu ạ...!
- Yên lặng, đừng lộn xộn.

Phong Duật Thần đưa tay lên chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không cho cô nói tiếp.

Cử chỉ thân mật của anh đến một cách bất ngờ khiến cô ngẩn người.

Hai má nóng ran, tim càng đập nhanh hơn.

Cô chỉ còn nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai mình:
- Quyến rũ tôi? Cô thành công rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi