TỔNG TÀI LẠNH LÙNG ĐỘC SỦNG THÊ, BÀ XÃ EM ĐỪNG HÒNG THOÁT

Cô ta nhờ một tên cò mồi bên ngoài bệnh viện làm giả giấy tờ, sau đó đi theo sau trợ lý Lưu, anh ta sắp ra khỏi bệnh viện rồi, cô ta phải làm gì mới có thể lấy được kết quả xét nghiệm đó đây?

Cô ta giậm mạnh chân bực bội, đúng lúc này lại có một đứa trẻ con chạy qua va phải cô ta, vốn dĩ đang định lớn tiếng mắng nó thì trong đầu cô ta chợt nảy ra một ý định.

"Cậu bé, cô nhờ cháu việc này được không?"

Nam Xuyên lấy gói bánh từ trong giỏ hoa quả ra để dụ đứa trẻ, mắt nó lập tức sáng rỡ, gật đầu đồng ý.

Đứa trẻ đó cầm lấy gói bánh, sau đó hướng về phía trợ lý Lưu mà chạy tới.

"A!"

Trợ lý Lưu đột nhiên đâm sầm vào một cậu nhóc, tập tài liệu trên tay anh ta liền rơi xuống đất, Nam Xuyên nhanh chóng tráo nó với tập tài liệu giả cô ta đã chuẩn bị trước đó, còn trợ lý Lưu luống cuống đỡ cậu bé kia dậy.

"Cháu bé, cháu có sao không?"

Cậu bé đó lắc lắc đầu rồi chạy vụt đi, anh ta cũng không chút nghi ngờ nhặt tập tài liệu rơi dưới đất lên, lên xe ô tô rồi đi mất.

Nam Xuyên đứng nhìn theo chiếc xe ô tô đó, đôi mắt sau cặp kính râm lóe lên tia hiểm độc, cô ta cười lạnh.

"Nam Ngữ, tôi sẽ không để chị đạt được mục đích đâu!"

Cô ta vẫy một chiếc xe taxi, sau khi lên xe rồi mới tháo kính râm cùng khẩu trang xuống, mở tập tài liệu ra xem.

"Không thể nào..."

Nam Xuyên kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được, cô ta phải đọc đi đọc lại kết quả trên giấy để chắc chắn đây có phải là sự thật hay không.

"Ha..."

Bàn tay cầm tờ giấy của cô ta hơi run rẩy, đến cửa nhà Nam gia, Nam Vĩ đang sốt ruột ngồi đợi trong nhà, thấy cô ta trở về, sắc mặt của ông ta lại càng trầm xuống.

Nam Ngữ nhân lúc giờ nghỉ trưa sẽ đến công ty của Mộ Hàn để đưa thuốc cho Kỳ Kỳ, cô nói với Hàn Nhược Uyên một tiếng sau đó cầm túi xách rời đi.

Cho dù chưa đến công ty của anh lần nào nhưng nói địa chỉ ra bác tài liền biết ngay, bởi vì tập đoàn SG là một tập đoàn lớn nhất trong thành phố này.

"Cảm ơn."

Đến nơi, Nam Ngữ trả tiền xong, nhìn tòa nhà cao ngất, chữ SG còn được khảm bằng vàng sáng lóa, trong lòng cô đột nhiên có chút hồi hộp.

Nam Ngữ bước vào, đến trước bàn lễ tân, cười nhẹ hỏi.

"Xin hỏi...tôi muốn gặp Tổng giám đốc thì nên tới tầng mấy?"

Cô gái lễ tân liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau đó lại nhìn xuống bộ quần áo bình thường cô đang mặc trên người, theo phép lịch sự lạnh tanh nói.

"Cô có hẹn trước với Tổng giám đốc chưa?"

"Không có..."

Cô ta cười lạnh nhạt.

"Vậy thì xin lỗi cô, phiền cô ngồi đợi vậy, Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, chỉ có người đặt lịch trước mới có thể gặp thôi."

"Tôi thực sự có việc gấp, chỉ cần gặp một lát thôi, sẽ không tốn thời gian đâu."

Nam Ngữ khó khăn mở lời, Kỳ Kỳ cần phải uống thuốc đúng giờ, không thể chậm trễ được. Mà cô gái lễ tân nghe xong dường như cũng mất kiên nhẫn, vẻ mặt bộc lộ rõ sự khó chịu.

"Tôi đã nói với cô là không có hẹn thì không được rồi cơ mà! Bây giờ ở đâu cũng có những người mặt dày không biết xấu hổ, không tự nhìn lại bản thân xem mình như thế nào mà đến đây đòi gặp Tổng giám đốc?"

Giọng nói của cô ta vô cùng lớn, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt ở trong đại sảnh lúc này. Cô gái lễ tân đương nhiên xem thường Nam Ngữ, đây cũng không phải lần đầu tiên có người phụ nữ đến tìm Mộ Hàn, nhưng bọn họ đều là tiểu thư cao quý. Dựa vào khuôn mặt có chút nhan sắc kia của Nam Ngữ, nhưng quần áo lại quá đỗi tầm thường, cô ta liền nghĩ ngay Nam Ngữ là những người làm công việc thấp kém, thế là buông lời sỉ nhục cô.

"Tôi nói này, nếu không có việc gì quan trọng thì cô mau đi khỏi đây đi! Đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

Nam Ngữ ban đầu không muốn làm lớn chuyện ở đây, nhưng cô gái này càng nói càng quá đáng. Cô đang định lên tiếng phản bác thì một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau vang lên.

"Ai đang mơ mộng hão huyền?"

Cửa thang máy vừa mở ra, cô quay đầu nhìn theo nơi vừa phát ra âm thanh, từ trong thang máy chuyên dụng của Tổng tài, một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc bước ra, áo sơ mi không cài hết cúc, làm lộ ra một mảng da màu lúa mạch, trên mặt là ngũ quan hoàn mỹ lạnh lùng, mái tóc màu đen, thân hình cao lớn hoàn hảo. Bên cạnh anh là Lão thái thái, trên tay anh còn đang bế tiểu bảo bối Kỳ Kỳ, vừa nhìn thấy Nam Ngữ, cậu bé đã mừng rỡ gọi.

"Mami!"

Chỉ một tiếng gọi ấy thôi đã khiến cô lễ tân kia mặt cắt không còn giọt máu.

"Kỳ Kỳ."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Nam Ngữ đi tới ôm lấy con trai trên tay anh, còn Mộ Hàn ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô lễ tân kia, giọng nói phát ra càng lạnh như băng.

"Có phải cô vừa mới sỉ nhục cô ấy?"

"Tôi...tôi không cố ý...xin lỗi Tổng giám đốc, là tôi có mắt như mù."

Bộ dạng cô lễ tân kia run rẩy không ngừng, hoàn toàn khác với lúc nãy.

Lão thái thái đứng một bên cũng không hề ngăn cản, thản nhiên nhìn cháu trai trừng trị cô ta.

"Từ bây giờ cô nghỉ việc ngay đi."

Mộ Hàn nói ngắn gọn, anh không muốn tốn thời gian vào cô ta, nhưng nghỉ việc thôi chưa đủ, anh sẽ khiến cô ta không thể kiếm được việc làm ở đâu nữa.

"Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, xin anh đừng đuổi việc tôi mà..."

Cô ta nghe như sét đánh ngang tai, lập tức khóc lóc cầu xin.

Mộ Hàn không thèm quan tâm, ra hiệu cho bảo vệ lôi cô ta ra ngoài.

Nam Ngữ cũng không muốn bênh vực cô ta, trước mặt tất cả nhân viên, thái độ của anh từ lạnh lùng chuyển sang đối với cô vô cùng dịu dàng, một tay khẽ vuốt nhẹ gò má cô. Truyện Trọng Sinh

"Sao không gọi điện cho tôi xuống?"

"Không cần đâu, tôi sợ làm phiền đến anh."

Nam Ngữ có chút không tự nhiên đáp.

Nhân viên mắt chữ a mồm chữ o xì xào bàn tán, cô liền thấy ái ngại, Lão thái thái đứng từ nãy giờ mới lên tiếng.

"Chà...hai người tình cảm với nhau, bỏ quên cả bà già này rồi."

Nam Ngữ lúc này mới phát giác ra Lão thái thái đứng kế bên, vội vàng mở lời thanh minh.

"Cháu và anh ấy không phải như mọi người nghĩ đâu ạ..."

Cô vừa dứt lời, vòng eo đã bị ai kia kéo lại ôm sát, mùi hương bạc hà quyến rũ từ anh chầm chậm bao bọc lấy cô.

"Hôn cũng đã hôn rồi, làm cũng đã làm rồi, giữa chúng ta không phải quan hệ đó thì là quan hệ gì?"

Mộ Hàn ghé sát vào tai cô, nói. Hơi thở anh phả vào mang tai cô bỗng chốc làm cô run lên.

Lời vừa nãy anh nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nhưng tư thế giữa bọn họ bây giờ cũng đủ làm cho cả đại sảnh điên đảo.

Nam Ngữ đỏ mặt khẽ lườm anh một cái, tay nhỏ bên dưới nhéo một phát vào eo anh, anh liền nhân cơ hội nắm chặt lấy tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ.

"Tách!Tách!"

Tiếng máy ảnh liên tiếp vang lên. Cô rụt phắt tay lại, Mộ Hàn nở nụ cười đắc ý, Lão thái thái không phải là không nhìn ra anh có dụng ý, tiến tới nắm tay Nam Ngữ.

"Nam Ngữ, tài nấu nướng của cháu rất tốt, chi bằng vài hôm nữa cháu lại đến nhà bà, được không?"

Bà đột ngột mở lời mời cô như thế, có phải là muốn tạo cơ hội cho cô và Mộ Hàn?

Nam Ngữ bỗng liếc sang anh, trong đầu đang nghĩ cách từ chối khéo thì Mộ Hàn lại lên tiếng.

"Hệ tiêu hóa của bà nội từ lâu đã không tốt, lần trước em nấu bà ăn xong đã khen rất nhiều."

"Đúng vậy, xem như là vì bà, cháu đến đi."

Lão thái thái nhìn cô đầy mong mỏi, hai người một người tung một người hứng, đã thế còn có Kỳ Kỳ ngước đôi mắt long lanh lên chớp chớp nhìn cô, trước sự tấn công cả ba phía thế này, sống lưng cô lạnh toát, ngắc ngứ nói.

"Được rồi..."

Lão thái thái vui mừng ra mặt, Mộ Hàn đang định đưa cô đi ăn trưa thì trợ lý Lưu về tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi