" Reng.......reng.....!" tiếng chuông điện thoại vang lên làm con người đang ngủ trên chiếc giường trắng tinh kia tinh giấc, anh cau mày với lấy điện thoại để nghe.
Bên kia chuyền đến giọng nói trầm trầm trong đó cũng có chút âm điệu tức giận
" Cháu có biết hôm nay phải làm gì không, hôm qua cháu đã không đến dùng cơm với nhà họ hôm nay cháu còn định không đưa vợ sắp cưới của cháu đi thử váy cưới hay sao "
Ông Kiều hôm qua quả thật là mất mặt đã hẹn với nhà họ là anh sẽ đến cái cuối cùng lại chỉ có một mình ông, thằng cháu ngoại này thật là làm cho ông tức chết đây mà.
Ông Kiều không thấy anh trả lời lại lên tiếng mắng tiếp
" Hay cháu còn đợi ông phải đưa cháu dâu ông đi thử váy cưới thay cháu luôn "
Anh nghe chửi nãy giờ, giờ mới tỉnh rượu để hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh xoa xoa huyệt thái dương từ từ bước xuống giường
" Cháu biết rồi hôm nay cháu sẽ qua, ông bình tĩnh đừng nóng ảnh hưởng sức khỏe "
" Cháu còn biết nghĩ đến sức khỏe cho ta hay sao " ông Kiều với vẻ mặt giận dỗi cháu mình
" Cháu cúp máy thay đồ đây ạ " anh thầm nghĩ phải kiếm cớ chuồn lẹ thôi chứ còn nghe nữa là còn bị chửi
" Hôm nay liệu mà đến xin lỗi gia đình họ đi "
Anh giả lả vâng dạ rồi cúp máy nhanh, anh đi ra khỏi phòng thì ra đây là căn phòng nghỉ ngơi sau phòng làm việc của anh.
Anh ít khi về nhà là vì anh luôn nghỉ ngơi ở đây cho tiện công việc chắc có lẽ giờ nhà anh cũng mốc meo lên rồi, anh ngồi xuống ghế làm việc gọi to vong hồn của cậu trợ lí
" Trợ lí Bân "
Ngoài phòng làm việc trợ lí Bân nghe thấy liền tức tốc phi vào nếu anh dám chậm trễ chỉ sợ vị chủ tịch trong kia sẽ xé xác anh ra mất
" Chủ tịch ngài gọi tôi "
" Chuẩn bị quần áo mới cho tôi " anh ngồi ngả lưng ra sau xoa xoa huyệt thái dương
Trợ lí Bân cung kính rồi đi chuẩn bị đồ cho anh.
Trợ lí Bân theo anh cũng lâu rồi có thể nói cũng rất hiểu anh trước kia vào một buổi tối khi Kiều Trạch Dương đang lái xe trên đường thấy một đám côn đồ túm lại đánh một người anh liền xuống cứu người bị đánh đó, người đó không ai khác chính là trợ lí Bân nên từ đó trợ lí Bân đã đi theo Kiều Trạch Dương.
________Hạ gia________
Hạ Tiêu Lạc từ trên lầu đi xuống phòng bếp nhìn thấy pa mẹ cô chào hỏi rồi cũng ngồi xuống ăn.
Pa cô lên tiếng phá vỡ không khí im ắng
" Hôm nay chồng sắp cưới của con sang đón con đi thử váy cưới đó, con ăn xong lên chuẩn bị xíu đi "
" Vâng " cô đang ăn miếng bánh mì vừa nhai vừa trả lời với vẻ mặt mệt mỏi
Kết thúc bữa sáng trong bình an Tiêu Lạc lên phòng thay đồ, cô ngồi suy nghĩ không biết anh ta là người như nào nhỉ đang suy nghĩ thì có tiếng thím Châu gõ cửa làm đứt mạch suy nghĩ của cô
" Thím vào đi ạ "
" Cô chủ, cậu Kiều tới rồi cô chủ xuống đi ạ " thím Châu bước vô thông báo cho cô biết
" Dạ con biết rồi " cô trả lời xong thím Châu cũng đi ra ngoài sau một hồi làm đẹp cô trở ra với chiếc váy màu xanh dương cổ tròn có vẻ kín đáo và rất tao nhã
Cô xuống chào pa mẹ rồi đi ra cổng vừa ra cổng cô đã chết đứng với vẻ đẹp của người đàn ông này rồi anh ta....anh ta đẹp thật đó anh ta với bộ trang phục vest đen nhìn anh ta cao hơn cô hẳn 1 cái đầu lận đang mải mê suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng phát ra làm cô có chút run
" Nhìn đủ rồi chứ " từ lúc cô đi ra anh đã nhìn chằm chằm cô rồi anh nghĩ bụng cô ta có chỗ nào mà mẹ mình và cả ông nội lại thích như vậy
" Ờ....ờ tôi xin lỗi " cô ngượng ngùng trả lời anh
" Đi thôi tôi còn nhiều việc lắm không có thời gian cho cô nhiều đâu " anh nói xong liền leo lến ghế lái ngồi trước
Mặt cô tối sầm lại tự hỏi" ở đâu ra lại có loại đàn ông như anh ta vậy chứ không biết ga lăng sao ăn nói cọc cằn đúng là cái thứ đàn ông chết bằm anh tưởng anh đẹp trai là ngon à" cô lườm nguýt rồi phải leo vô xe ngồi.
Vừa vô ngồi cạnh người đàn ông này cô đã lạnh cả sống lưng người anh ta tỏa ra khí lạnh làm cô có chút run cô nghĩ bụng" không thể ngồi gần người đàn ông này được nếu không mình chỉ có chết rét thôi " cô vội vàng xích ra chút rồi thắt dây an toàn vào.
______Tiệm váy cưới______
Anh và cô bước vô đã có các nhân viên ra tiếp đón có vẻ họ biết anh nên thái độ của họ rất cung kính.
Một người phụ nữ cung kính nhìn anh và cô nói
" Ngài Kiều, phu nhân rất hoan nghênh "
Cả ngày hôm đó cô phải ở cùng anh hết thử váy cưới này đến thử váy cưới khác khiến cho con người cô thật sự rất mệt mỏi.
Thử xong mấy bộ váy cưới kia cũng là chiều tối rồi, vừa lên xe là cô đã rơi vào trạng thái ngủ như heo rồi mắt cô không thể mở ra được nữa.
Lúc này Kiều Trạch Dương mới quay sang để ý cô mới phát hiện là cô lăn ra ngủ rồi
" Cái thể loại con gái gì mà có thể ngủ bừa trên xe đàn ông như vậy cô ta không sợ gặp chuyện gì sao? " và đương nhiên câu hỏi của anh làm gì có câu trả lời
Anh chở cô về gần đến nhà thì dừng lại hạ kính xuống hít thở không khí ngoài trời chút, khí lạnh thổi vào cô thấy lạnh mà tỉnh giấc luôn thấy anh cô liền khẩn trương
" Tôi....tôi xin lỗi tôi ngủ quên mất "
Nghe thấy giọng nói của cô anh mới nâng kính lên
" Tỉnh rồi thì xuống xe cho tôi còn về "
Đầu cô hiện rõ ba vạch đen cô thầm mắng" tức quá muốn tát chết cái con người này ghê, không được Hạ Tiêu Lạc bình tĩnh nào đừng nóng "
Bước xuống xe còn chưa kịp nói lời nào anh ta đã phóng xe đi rồi lần này cô thật sự tức giận rồi cô nhìn xuống đất nhặt được viên đá bằng nắm tay cô chọi vừa chọi cô vừa chửi to
" Cái đồ đàn ông thối, hắc dịch anh nghĩ anh là ai chứ hả cũng chỉ là chủ tịch Kiều thị thôi to tát lắm sao "
Chửi xong cô vẫn còn bực cô mang cục tức này kìm nén xuống rồi đi vô nhà.
Vào nhà thấy pa mẹ đanh ngồi xem tivi cô gặt đầu chào
" Pa mẹ con mới về "
Mẹ cô thấy cô về chạy đến hỏi han
" Sao giờ mới về ăn tối chưa mẹ gọi thím Châu dọn đồ cho con "
" Không cần đâu con buồn ngủ con lên ngủ trước đây, pa mẹ ngủ ngon " cô với vẻ mặt mệt mỏi đi thẳng lên lầu
Vừa lên đến phòng cô đã nằm vật ra giường mà ngủ chẳng cần tắm gội hay thay đồ gì cả giờ cô chỉ cần ngủ mà thôi.
_______Hết chương 3_______.