TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Mộc Minh Quân thấy mẹ lẩn trốn thì càng muốn tra hỏi. Cậu kéo mặt mẹ lại, áp sát hai tay vào hai má của cô.

"Cục cưng, tự thú sẽ được khoan hồng."

Thấy biểu cảm của con trai chẳng khác gì so với bố nó, Mộc Thanh Tuyết vốn sợ lại càng sợ hơn. Thấy mẹ quyết định chọn tránh ánh mắt, Mộc Minh Quân lườm bố.

"Bố, quên mẹ này."

Khải Minh Kiệt được nhắc nhở lập tức quay sang, hừng hực khí thế tiến tới chỗ Mộc Thanh Tuyết. Mộc Minh Quân cười đểu, nếu khí thế của cậu không đủ áp bức, vậy của bố thì chắc là đủ rồi nhỉ!

Khải Minh Kiệt nở một nụ cười tươi, "Vợ, em nói xem, chiều nay em và cậu ta đã làm gì?"

Mộc Thanh Tuyết nuốt nước bọt, đánh trống lảng. "Chúng ta không phải vợ chồng, phiền Khải tiên sinh lùi xa ra."

Triệu Tuyết Nghi ngồi bên thấy bạn bị lấn át liền bất bình thay. "Khổ quá đi mất! Có mỗi chuyện này mà hai người cũng nhai đi nhai lại thế hả? Mộc Minh Quân, chẳng phải cháu bảo không chấp nhặt chuyện nhỏ sao? Khải Minh Kiệt, anh là đàn ông trường thành cơ mà?"

Hai bố con đồng loạt cãi lại. "Thì làm sao? Cô coi chồng cô dạy hư cục cưng nhà này đây này!"

Trợ lí Lâm và Vô Nhất Song đã quyết định lùi qua một bên để nhường chiến trường, thấy hai bố con nhà họ Khải cùng đồng tâm hiệp lực liền bái phục. "Chà, đúng là bố con có khác!"

Trợ lí Lâm bỗng buột miệng hỏi. "Theo em thì con của chúng ta sẽ giống ai?"

"Aiya aiya, thì ra anh cũng nghĩ tới chuyện có con hả!" Vô Nhất Song nổi tính trêu chọc. "Lâm thiếu gia à, đợi anh "ăn" được tôi trước đi đã!"

Lâm Mặc quay sang mỉm cười. "Vô tiểu thư, đừng có mà thách thức anh."

Vô Nhất Song được nước lấn tới tiếp tục, "Cứ thích thách đó, anh làm gì được em nào?"

Trợ lí Lâm nghe xong liền đứng dậy khỏi ghế, khởi động cái khớp. Vô Nhất Song chớp chớp mắt. "Anh làm gì thế?"

Hoàn thành xong bài khởi động nhanh, trợ lí Lâm cúi người xuống, một nhát bế cả người Vô Nhất Song lên. Anh thẳng lưng ưỡn ngực, "Còn làm gì nữa, đi "ăn" em."

Trong giây lát Vô Nhất Song bị chậm hiểu.

"Hả?"

"Lâm Mặc! Bình tĩnh lại, anh định làm gì cơ?"

"Nghe không rõ hả, đi "ăn" em."

"Nhưng, nhưng mà, em chỉ đang đùa thôi mà!"

"Anh đã cảnh cáo em rồi."

Này, tên họ Lâm này định làm thật đấy hả? Vô Nhất Song bắt đầu vùng vẫy. "Không được, Lâm Mặc, thả em xuống!"

"Quá muộn rồi." Trợ lí Lâm nhìn Mộc Thanh Tuyết, lúc này đã hiểu sự tình, giơ ngón cái lên tác hợp. "Phòng thứ ba bên tay trái."

Anh mỉm cười, "Cảm ơn."

Vô Nhất Song mếu máo. "Mộc Thanh Tuyết, cậu bán đứng bạn bè."

Mộc Thanh Tuyết vẫy tay cười vô tội, "Cậu thất thân đi là vừa."

"Mộc Thanh Tuyết!"

"Rồi, đang nói đến đâu nhỉ?" Quay lại chuyện chính, Mộc Thanh Tuyết đã ngoan ngoãn chuẩn bị khai ra. "Đúng rồi, chiều nay..."

"Tiểu Tuyết!" Vương Mặc Thoại bật dậy. "Đừng khai!"

Mộc Thanh Tuyết nhíu mày. "Hả? Tại sao?"

Vương Mặc Thoại giơ tay làm chữ dấu "x". Nhất định không được nói!

Mộc Thanh Tuyết khó hiểu cũng đáp lại bằng các động tác. Hai người hai bên múa may quay cuồng với nhau, để lại ba con người rơi cả một rổ hỏi chấm.

Hai con người này đang làm gì vậy?

Khải Minh Kiệt chịu không nổi nữa tiến tới đạp Vương Mặc Thoại cách xa khỏi Mộc Thanh Tuyết, đồng thời ôm cô vào lòng.

"Cách xa ra, hiểu chưa?"

Chưa kịp để mọi người phản ứng, hắn bế thẳng Mộc Thanh Tuyết lên phòng. Mộc Minh Quân chớp chớp mắt. "Bố đưa mẹ đi đâu thế?"

Triệu Tuyết Nghi tiến tới che mắt. "Bố mẹ bận đại sự, nhóc đừng làm phiền."

Khải Minh Kiệt lên đến phòng, ném bịch Mộc Thanh Tuyết xuống dưới giường. Thấy hắn cũng bắt đầu bài khởi động các khớp, Mộc Thanh Tuyết giật mình. "Anh, anh làm gì đấy?"

Hắn gập người xuống, ôm chặt nhe răng cắn mạnh vào vai cô. Mộc Thanh Tuyết giật nảy mình, đưa tay ra đẩy, "Đau!"

Khải Minh Kiệt giữ chặt hai tay của Mộc Thanh Tuyết trên đầu, môi bắt đầu lần xuống từ cổ. "Chiều nay em và cậu ta làm gì?"

Mộc Thanh Tuyết lâu ngày không tiếp xúc, hôm nay đột nhiên bị hôn có phần không thích ứng kịp. Cơ thể trở lại như lần đầu tiếp xúc với môi hắn, vừa nhột vừa kích thích.

Cô cứng miệng không chịu nói. "Việc của em, anh hỏi làm gì?"

"Việc của em cũng là việc của anh."

"Anh đang xâm lấn vào đời tư của người khác đó!"

"Em không phải là người khác."

Trời ạ, càng cãi càng cùn! Biết nói gì thêm bây giờ?

Mặc kệ cho dù Mộc Thanh Tuyết cựa quậy muốn thoát ra, nhưng Khải Minh Kiệt không vui với câu trả lời của cô cứ tiếp tục lấn tới. Hắn đang không vui, và sẽ mượn cớ này để giải tỏa trên cơ thể cô.

Mộc Thanh Tuyết tưởng chừng như sẽ có một điểm dừng ở đây, cho tới khi bị hắn thoát y, cô mới nhận ra, nhưng tất cả đã quá muộn.

Giữa hai ch ân ập tới cảnh giác căng tràn, Mộc Thanh Tuyết giật mình kêu lên. "Khải Minh Kiệt, đau!"

Hắn giữ chặt lấy eo cô, cúi xuống hôn lên trán. "Ngoan."

Ngoan, ngoan gì cái giờ này? Vừa định phản kháng liền bị hắn chặn lại, dù là tứ chi hay là đầu môi.

Chiếc giường tội nghiệp kêu cót két, báo hiệu một trận chiến kịch liệt đang xảy ra.

Triệu Tuyết Nghi cùng Vương Mặc Thoại đi nghe lỏm, hết phòng này qua phòng kia, nhưng do căn phòng cách âm không lọt một chút tiếng động nào cho họ nghe.

Triệu Tuyết Nghi bực dọc xuống nhà, thấy Mộc Minh Quân đang rất nghiêm túc suy nghĩ trên ghế.

Cô tò mò lại gần, "Cháu đang nghĩ gì thế?"

"Bố mẹ có đại sự, đại sự gì mà không cho cháu biết? Hay là đang nói chuyện hôn nhân?" Mộc Minh Quân giật mình, định chạy lên nhưng lại thôi. Tò mò quá không tốt, nhưng nhỡ hắn đang bắt nạt mẹ cậu thì sao?

Càng đắn đo càng đau đầu, cậu nhóc vò mạnh tóc. "Ở với nhau lâu quá, giảm hết IQ rồi!"

Vương Mặc Thoại nghe cháu trai bộc lộ thì thầm cười đểu. Khải Minh Kiệt, cậu có đứa con trai đáng đồng tiền bát gạo lắm đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi