TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

chính vào trong đi thẳng hai mét, ngã ba rẽ trái, rồi rẽ phải vào phòng. Họ đang ở trong."

Lưu Y Tuyết gấp gáp thông báo vị trí cho mấy người lính bên cạnh. Đó là phòng khách, cô đã từng vào nên nhớ đường. Các chú lính nhìn nhau rồi thống nhất vào trong. Đằng nào hiện tại liều mạng vào những nơi khác không có kết quả, thiệt hại sẽ cao hơn.

Vị này là thiếu phu nhân Khải gia, nhất định không tầm thường. Là người của Khải gia thì cứ tin tưởng vào là được rồi!

Hai, ba chú lính nối đuôi nhau, một lần nữa bước vào trong biển lửa. Lưu Y Tuyết tuy lo lắng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Cô nhìn từ khe lớn ở góc xuyên thẳng đến phòng khách, thấy Khải Minh Kiệt đang cố gắng đẩy một mảng tường ra khỏi chân một người đàn ông, hình như là Khải lão gia.

Ngoài này nhờ sự chỉ đạo của Lưu Y Tuyết, mọi thứ đã ổn định hơn. Chỉ còn một phần ba Khải gia là đang cháy, không may mắn rằng đúng nơi có phòng khách.

Lưu Y Tuyết nắm chặt tay, móng tay bấu vào da thịt rỉ máu không khiến cô đau đớn. Trong lòng chỉ có một tâm niệm. Khải Minh Kiệt, anh nhất định phải bình an ra ngoài!

Trong biển lửa mênh mông, Khải Minh Kiệt tại phòng khách đang đẩy mảng tường đè chân Khải lão gia ra. Khải Minh Quyết thều thào, "Con mau đưa mẹ con đi đi! Mặc kệ cha!"

"Im miệng cho tôi!" Khải Minh Kiệt điên tiết quát lên, cánh tay và cẳng chân của hắn đang bị thương, máu chảy không ngừng làm tầm nhìn hơi mờ, ông ta còn làm hắn mất tập trung như vậy, chỉ sợ cả ba bị thiêu chết tại đây.

Rầm!

Mảng tường bị vỡ rời ra khỏi đôi chân của Khải Minh Quyết. Khải Minh Kiệt thở hồng hộc, đỡ ông dậy rồi nói với Dương Ánh Nguyệt, "Dẫn đường đi, tôi không nhìn rõ."

Dương Ánh Nguyệt luống cuống gật đầu, "Được, con cẩn thận."

Khải Minh Kiệt cõng Khải Minh Quyết trên lưng, bước đi cũng nặng nề hơn. Hắn gồng người lên, từng bước đi theo Dương Ánh Nguyệt dẫn đường trước mặt.

Đang đi thì bắt gặp các lính cứu hỏa, một người đỡ Khải Minh Quyết còn một người dìu Khải Minh Kiệt đi. Người nữa bế Dương Ánh Nguyệt trên tay, chạy đi cho nhanh.

Bên ngoài, bóng dáng của họ mập mờ xuất hiện. Lưu Y Tuyết chạy đến, cũng là lúc họ bước ra khỏi biển lửa. Các bác sĩ cùng cáng thương nhanh chóng đi đến, đưa Khải Minh Quyết và Dương Ánh Nguyệt đi. Lưu Y Tuyết lại gần Khải Minh Kiệt, quan sát một lượt cơ thể hắn.

"Tay với chân anh bị thương rồi. Mau đi sơ cứu."

"Không sao. Em đã ra dáng một nữ chủ nhân rồi đấy." Khải Minh Kiệt môi vẫn mỉn cười an ủi cô, mặc dù khắp người hắn đầy vết thương.

Lưu Y Tuyết xót xa, dìu hắn đến xe cứu thương vừa dừng lại. Trên đường đi, một mảng tường vỡ bỗng rơi ra, Lưu Y Tuyết nhanh chóng đẩy Khải Minh Kiệt lên, may sao không bị thương.

Tại bệnh viện, Vương Mặc Thoại vừa băng bó xong vết thương cho Khải Minh Kiệt. Anh tức giận trách móc, "Có phải hai người muốn chết sớm không? Cách vài tuần trước còn nằm đây trị bệnh. Hai người sớm đã coi bệnh viện thành nhà rồi hả?"

Khải Minh Kiệt đưa tay còn lành lặn lên xoa trán. "Biết rồi, cằn nhằn mãi."

"Cằn nhằn mãi nhưng có tác dụng đâu!"

"Tiểu Thoại, biết sai rồi mà. Ai bảo tự nhiên lại xảy ra hỏa hoạn chứ?" Lưu Y Tuyết lên tiếng giải vây cho hắn. "À, Khải lão gia và Khải phu nhân, họ thế nào rồi?"

Vương Mặc Thoại khoanh tay trước ngực, làm vẻ giận dữ. "Họ ổn rồi. Có điều chồng em đây này, nhiễm trùng chút nữa là phải cắt tay cắt chân đi đấy!"

Khải Minh Kiệt đưa mắt lên lườm anh, "Đừng có mà dọa cô ấy."

"Xì!"

"Vậy em đi lấy nước. Hai người nói chuyện nhé." Lưu Y Tuyết đứng dậy, vừa định bước ra khỏi phòng thì Vương Mặc Thoại nắm lấy cánh tay cô, "Tiểu Tuyết!"

"Em bị thương thế này, sao không nói?"

Khải Minh Kiệt giật mình, nhìn cánh tay Vương Mặc Thoại đang nắm. Máu rỉ ra từ vết thương chạy thẳng xuống củi chỏ, rồi rơi lộp bộp xuống đất.

"Ý, có vết thương sao? À, chắc là cái lúc đẩy Tiểu Kiệt ra khỏi mảng tường. Để em băng lại." Lưu Y Tuyết nhìn vết thương tại cánh tay rồi lại cười hì hì. Vương Mặc Thoại nhíu mày nhìn Lưu Y Tuyết. Vết thương rõ dài và sâu.

Tại sao em không cảm nhận thấy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi