TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Lưu Y Tuyết nhìn chăm chăm vào Lưu Tiểu Linh. Khuôn mặt cô ả hốc hác, da dẻ từng trắng muốt giờ nhuốm lấm lem, tóc tai bù xù, đôi mắt long lanh nước mắt cá sấu ngày nào giờ đã chứa đầy hận thù.

Mấy tuần trong tù mà đã thay đổi nhiều vậy sao?

Lưu Tiểu Linh khoái chí cười tươi, "Lưu Y Tuyết! Mày gả nhà giàu rồi, liền ra vẻ cao ngạo kiêu sa, coi trời bằng vung! Chỉ vì mày mà gia đình tao tan nát! Chỉ vì mày mà tao phải đi tù! Vậy mà hôm nay mày vẫn nằm dưới chân tao!"

"Tất cả là quả báo! Là sự trả thù của tao đối với mày!"

Điệu cười của cô ta vang lên ghê rợn, khiến Lưu Y Tuyết sởn cả da gà. Ai biết đâu cô ta mà cũng có giọng cười man rợ như vậy?

"Đều là cô tự chuốc lấy."

"Là do mày hại tao!" Lưu Tiểu Linh đang cười bỗng nổi giận, cô hét vào mặt Lưu Y Tuyết, "Là do mày gài bẫy tao!"

"Ăn nói tào lao, tôi đặt bẫy còn cô tự nhảy vào. Không làm điều xấu thì sao tự nhiên lại nhảy?" Lưu Y Tuyết vẫn vẻ mặt lạnh tanh, không có chút gì là sợ hãi cho dù đã đến hoàn cảnh này.

Bốp!

Lưu Y Tuyết hứng trọn một cái tát, đau điếng một bên má. Lưu Tiểu Linh lại hét lên, giọng điệu mất kiên nhẫn. "Mày sống hay chết đều nằm trong tay tao, mà vẫn còn mạnh mồm! Có tin tao giết mày ngay đây không?" Cô ả rút ra một con dao bên hông, đe dọa.

"Có gan thì mời giết. Giết xong không sớm thì muộn, cũng sẽ lại vào tù bóc lịch." Lưu Y Tuyết trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Linh, giọng nói chậm rãi nhưng mang đầy sát khí. "Vương Mặc Thoại nhất định đang tìm đang tìm tôi. Với thực lực của anh ta, cô nghĩ mấy giờ sau sẽ bị bắt?"

Lưu Tiểu Linh phút chốc khựng lại. Cô ta biểu hiện nỗi sợ hãi, nhưng không lâu sau quay trở lại vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.

"Không sao. Ít nhất thì tôi cũng giết được cô, báo thù cho cả gia đình tôi. Chúng tôi ăn ở phúc đức như vậy, mà lại bị cô hãm hại mất tất cả!"

Lưu Y Tuyết nhếch môi. "Phúc đức?"

"Bố con thì tham ô, giết người không thành. Mẹ thì tiểu tam, tranh chồng với người khác."

"Cô xem gia đình cô phúc đức ở chỗ nào?"

"Cô...!"

Lưu Tiểu Linh giương con dao, đúng lúc Lưu Y Tuyết thoát khỏi dây trói, cô lăn mình qua một bên tránh con dao đâm thẳng xuống. Lưu Y Tuyết nhanh chóng cắt trói chân trước khi Lưu Tiểu Linh kịp định hình và chạy đến.

"Đi chết đi!"

Lưu Tiểu Linh lao lên, chĩa con dao nhọn thẳng vào ngực Lưu Y Tuyết. Cô nhanh chóng tránh qua một bên, cô ả mất đà phi thẳng vào tường, kêu đau điếng.

"Lưu Y Tuyết! Mày đứng lại cho tao!"

Lưu Y Tuyết ngay lập tức chạy ra khỏi nơi tối tăm ấy. Giờ cô không thể hành động bất cẩn, trong bụng cô còn một sinh linh nhỏ chưa chào đời.

Bên ngoài rất hoang vắng, một bóng người cũng không thấy. Khắp nơi toàn đất cát, không có lấy một nơi trú ẩn. Theo con đường mòn, Lưu Y Tuyết vừa chạy vừa quan sát xung quanh.

Bỗng cô nghe thấy tiếng động cơ, kịp nhận thức thì chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô.

Là chiếc Mercedes màu trắng.

"Tiểu Tuyết!"

Triệu Tuyết Nghi từ trong xe lao ra, ôm chầm lấy Lưu Y Tuyết. Nước mắt trào ra, tay siết chặt thân thể trong lòng lại, luôn miệng, "Cậu có sao không, dọa tôi chết mất... Chúng đã làm gì cậu chưa?"

"Ổn, ổn. Mau tránh ra, Lưu Tiểu Linh..."

"Bắt lại."

Một dàn vệ sĩ mặc vest đen từ mấy chiếc Mercedes cùng màu nhanh chóng tóm gọn Lưu Tiểu Linh. Cô ta la hét, vũng vẫy. "Các người thả ra! Lưu Y Tuyết, mày quay lại cho tao!"

"Em có bị thương không?" Vương Mặc Thoại chạy đến, quan sát một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Lưu Y Tuyết. Cô đặt tay lên bụng, "Không sao."

"Sao cô ta thoát ra được?" Triệu Tuyết Nghi nhíu mày. "Chưa lĩnh án phạt à?"

"Điều tra sau. Đưa Tiểu Tuyết về đã."

Trên đường đến bệnh viện kiểm tra thai nhi, Triệu Tuyết Nghi bám dính lấy Lưu Y Tuyết. Chuyện lần này thật là thất trách, lần sau nhất định đi đâu cũng sẽ báo cáo với Vương Mặc Thoại rồi mang theo vài vệ sĩ. Nhưng tốt nhất vẫn ở trong nhà cho yên bình.

"Oh, vậy là cậu gọi Tiểu Thoại trước khi ngất đi?"

"Ừ, may mà để số anh ta ở cuộc gọi khẩn cấp. Không thì không bấm số gọi kịp mất..." Nói đến đây Triệu Tuyết Nghi siết chặt bàn tay Lưu Y Tuyết lại. "Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ rất hối hận."

"Được rồi, tôi cũng ổn, đứa bé giờ đi kiểm tra. Không sao rồi, nhé?" Lưu Y Tuyết xoa xoa đầu Triệu Tuyết Nghi, bỗng Vương Mặc Thoại lên tiếng. "Em không được chủ quan, sau này tôi mang việc về nhà làm tiện thể theo dõi hai người luôn vậy."

"Không cần, phiền lắm..." Tiếng thông báo điện thoại cắt ngang lời nói của Lưu Y Tuyết. Triệu Tuyết Nghi đưa điện thoại cho cô, trước đấy không tiện cầm nên cất nhờ vào túi xách của Triệu Tuyết Nghi.

Lưu Y Tuyết mở điện thoại. Tin nhắn nặc danh?

Bấm vào đọc, Lưu Y Tuyết chợt giật mình đánh rơi điện thoại.

"Sao vậy?" Triệu Tuyết Nghi bên cạnh lo lắng.

Lưu Y Tuyết cúi người, nhặt lấy chiếc điện thoại, bàn tay run run bấm vài thao tác vào lại tin nhắn nặc danh kia.

Bàn tay không tự chủ siết chặt lại, cả người run lên bần bật. Triệu Tuyết Nghi ngó đầu vào nhìn, bỗng thốt lên, "Anh ta..."

Hình ảnh Khải Minh Kiệt cùng một người phụ nữ đang ôm nhau ngủ say trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi