TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM



Câu hỏi của Vương Mặc Thoại khiến Khải Minh Kiệt giật mình.
Thích? Hắn thích cô ư? Làm sao có thể chứ?
Không thể nào, chuyện này chắc chắn là hắn sai rồi, làm gì có chuyện...
Hắn lại yêu thêm một nữ nhân khác được?
Vương Mặc Thoại nhìn người anh em của mình mà thương thay cho cái sự cứng đầu của hắn.
Chỉ vì cứng đầu mà cái gì hắn cũng cố chấp, luôn cho mình là đúng.
Đến việc này cũng vậy, hắn không muốn thừa nhận rằng hắn thích một nữ nhân khác.
Vương Mặc Thoại ngồi thẳng dậy, vắt chân.
"Khải Minh Kiệt.

Thừa nhận đi."
"Nếu lúc nào cậu cũng cố chấp như thế, sau này cậu sẽ hối hận đấy."
Khải Minh Kiệt lấy lại bình tĩnh.
"Tôi không thích cô ta."
"Cậu chắc chứ? Vậy nếu bây giờ tôi nói tôi có ý với cô ấy, tôi mang cô ấy đi ngay bây giờ nhé?"
"Ai cho phép cậu mang!"
Khải Minh Kiệt đứng phắt dậy và quát.

Hắn vậy làm anh có chút giật mình.

Nhưng rồi môi anh lại nở một nụ cười.
"Cậu cười cái gì?" Khải Minh Kiệt cáu.
"Kiệt, cậu thích Lưu Y Tuyết rồi."
"Dựa vào biểu hiện của cậu và tâm lí học mà nói, tôi chắc chắn 100% cậu thích cô ấy."
Cũng có thể là Vương Mặc Thoại sai.

Nhưng trên thế giới này, nếu anh sai thì chẳng có ai đúng nữa! Ngành tâm lí học này không ai giỏi hơn anh!
Chắc chắn anh cũng không phản đoán.

Vì khi khẳng định một điều Vương Mặc Thoại hẳn đã dựa vào những kiến thức, kinh nghiệm.
Dù biết vậy, Khải Minh Kiệt cũng không muốn thừa nhận.
"Có phải cậu vẫn hận người phụ nữ đó không?" Vương Mặc Thoại nhẹ nhàng lên tiếng.
Khải Minh Kiệt im lặng.


Hắn hận người phụ nữ đó, hắn hận người phụ nữ từng là mối tình đầu của hắn, người đã phản bội hắn theo người đàn ông khác.
Nhưng không phải là cô.
Thấy Khải Minh Kiệt im lặng, Vương Mặc Thoại nói tiếp.
"Này, cậu thực sự nên quên người phụ nữ đó đi.

Hãy nhìn vào hiện tại, gạt bỏ quá khứ.

Lỡ đâu sau này yêu Lưu Y Tuyết có thể thay đổi được cậu thì sao?"
"Hay là...!Cậu sợ cô ấy lại phản bội cậu?"
Khải Minh Kiệt bị Vương Mặc Thoại nói trúng tim đen.

Vương Mặc Thoại đã cố ý nói vậy.

Anh biết với tính cách của hắn, sẽ chứng minh rằng hắn không có ý đó.
Nhưng anh không thể chắc chắn, vì càng ngày Khải Minh Kiệt càng khó đoán.

Anh có nhìn thế nào cũng không hiểu hắn ta đang nghĩ gì.
Khải Minh Kiệt đứng dậy, hắn quay lưng lại về phía anh, thẳng tiến về cầu thang.
"Ơ? Này, cậu đi đâu thế?" Vương Mặc Thoại lên tiếng khó hiểu.
Bỗng hắn quay phắt lại nhìn Vương Mặc Thoại mỉm cười kiêu ngạo.
"Tôi sẽ khiến Lưu Y Tuyết phải yêu tôi."
Nói xong hắn bỏ lên tầng, để lại Vương Mặc Thoại mặt đần chưa hiểu mô tê gì.
"Hừm, cuối cùng cũng kiêu ngạo lại rồi sao!"
Đi được nửa đường Khải Minh Kiệt quay lại, thò mặt xuống cầu thang.
"Vương Mặc Thoại cậu đừng nghĩ đến chuyện giúp tôi hiểu được vấn đề là được tôi cho ở lại ngủ nhé."
Nói xong hắn tiếp tục ngoảnh mặt đi lên, không một lời từ biệt.
Vương Mặc Thoại vẫn ngơ ra.

Anh đang load lại sau một đòn phản công cực mạnh đến từ đối thủ Khải Minh Kiệt kẹt xỉ.
Chó thật! Anh đã giúp hắn đến thế, mà hắn có thể nhẫn tâm đuổi anh đi thêm một lần nữa à!
Biết là trước nay vẫn vậy, nhưng sau bao lần, Vương Mặc Thoại anh vẫn không thể chấp nhận được!
Nếu đã đuổi thì thôi, anh cũng không thèm ở lại nữa!
Vương Mặc Thoại vớ túi đồ nghề rồi ra ngoài định sập mạnh cửa.

Nhưng nhớ ra Lưu Y Tuyết vẫn đang ngủ trên phòng, sập cửa mạnh nhỡ cô tỉnh dậy, anh liền nhẹ nhàng đóng cửa rồi phi xe về nhà.

Tại phòng của Khải Minh Kiệt.
Tiếng thở nhè nhẹ của Lưu Y Tuyết đều đều.

Khải Minh Kiệt ngồi bên cạnh cô, mắt nhìn chăm chăm vào cô.
Hắn đang nghĩ rằng nếu hai người thành một đôi, có khi nào sau này cô cũng sẽ lại phản bội hắn không?
Từ sau sự việc trước đó, hắn hoàn toàn ghét bị phản bội.

Đặc biệt là phụ nữ cũng như người con gái hắn thương.
Điều đó khiến Khải Minh Kiệt do dự trong việc tiến triển mối quan hệ với Lưu Y Tuyết.
Khoan đã.

Từ bao giờ Khải Minh Kiệt hắn lại hèn nhát như vậy nhỉ?
Đã thế còn chỉ vì một mối quan hệ cơ chứ!
Khải Minh Kiệt quyết đoán của trước kia đâu rồi? Sao giờ hắn lại lưỡng lự như vậy?
Khải Minh Kiệt nắm lấy bàn tay của Lưu Y Tuyết.

Thật lạnh.

Người con gái này đã phải chịu những gì mà khiến đôi tay này lạnh lẽo như vậy?
Với lòng tự tôn của một người đàn ông, cũng như vì hạnh phúc của cuộc đời hắn, hắn sẽ theo đuổi cô gái này!
Dù cô có từ chối, không sao.

Thời gian sẽ làm cô đổi ý thôi!
Hắn sẽ khiến cô yêu hắn!
Nhưng để việc này thành công, chặng đường sau này sẽ rất gian nan, khổ cực.
Trong trường hớp xấu nhất, Lưu Y Tuyết cô lại phản bội hắn, có lẽ hắn sẽ từ bỏ hạnh phục nửa đời của mình mãi mãi.
Hắn sẽ không bao giờ thử yêu một ai đó nữa.
Hắn sẽ cô đơn suốt phần đời còn lại.
Khải Minh Kiệt hắn đặt cược vào Lưu Y Tuyết cô.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng.
Người phụ nữ xinh đẹp đang sâu trong giấc ngủ.


Có nhìn ở góc độ nào cũng thấy cô ấy thật đẹp.

Làn da trắng mịn, mũi cao, bờ môi dày quyến rũ.

Mái tóc màu đỏ thẫm trải dài trên giường, tôn thêm vẻ đẹp sắc nét của cô ấy.
Bỗng một bàn tay chạm lên gò má, cùng với giọng nói ấm áp, đã khiến Lưu Y Tuyết tỉnh dậy.
"Dậy đi, Lưu Y Tuyết."
Vừa mở mắt, ánh nắng đã chiếu thẳng vào mắt cô, khiến cô nhanh chóng chùm chăn qua đầu.
Lưu Y Tuyết còn chưa kịp nhìn ai đã gọi cô dậy.

Nhưng trực giác của cô mách bảo rằng đó là Khải Minh Kiệt.
Lạ nhỉ.

Khải Minh Kiệt mà lại có giọng nói ấm áp đến thế sao?
Đột nhiên chăn của cô bị vén lên.

Cô giật mình, thu người lại.
"Lưu Y Tuyết?"
Thì ra là Khải Minh Kiệt.
Đợi đã, Khải Minh Kiệt làm gì ở đây?
Sao anh lại ở trong phòng cô?
Từ từ, khoan đã.

Hôm qua cơn đau tái phát, rồi cô trốn đi và bị hắn bắt được.

Và rồi sau đó...
Sau đó thế nào? Cô không nhớ nữa!
Thấy Lưu Y Tuyết thu mình như con sâu, Khải Minh Kiệt hắn bất giác cười phì.
"Lưu Y Tuyết, em đang sợ sao?"
Lưu Y Tuyết giật mình.

Cô biết đó là Khải Minh Kiệt.
Nhưng có là người cô quen hay không thì cô không biết.
Khải Minh Kiệt "chồng" cô là một người đàn ông lạnh lùng, khó tính.
Khải Minh Kiệt trước mặt cô đây lại đang cười, còn rất ấm áp nữa.
Tại sao lại hoán đổi tính cách vậy?
Lưu Y Tuyết đang băn khoăn về việc đây không phải "chồng" cô nên cô im lặng, đôi mắt thì lườm hắn.
Khải Minh Kiệt thấy vậy hiểu được sự việc, liền lên tiếng đính chính.
"Lưu Y Tuyết, tôi là Khải Minh Kiệt mà em quen, không phải giả mạo."
Lưu Y Tuyết bất ngờ.


Hắn đọc được tâm trí của cô sao?
"Tôi không đọc được tâm trí của em đâu."
Lưu Y Tuyết lại ngơ ra.

Hắn là siêu nhân à?
Khải Minh Kiệt phì cười trước vẻ mặt ngốc nghếch của cô nhưng lại rất đáng yêu.

Hắn đưa tay vào trong chăn xoa đầu cô.
"Ra đây đi.

Đến giờ dậy rồi."
"Ngủ lười không có tốt đâu."
Lưu Y Tuyết muốn dậy lắm chứ, cô muốn hỏi tại sao anh lại biến thành một con người hoàn toàn khác sau một đêm.

Có khi là do người ngoài hành tinh chăng? Nếu vậy thì thật lạ nha.
Nhưng ánh mặt trời chói chang kia cứ chiếu vào chỗ cô, khiến cô không muốn rời khỏi cái chăn đó nữa.
"Kéo rèm."
"Kéo rèm ư?" Khải Minh Kiệt đi về phía cửa sổ, kéo roẹt tấm rèm lại, rồi vén chăn của cô lên.
"Em an toàn rồi."
Lưu Y Tuyết lồm cồm bò dậy, cách làm của cô sao nhìn đáng yêu đến thế cơ chứ.
Ngồi dậy việc đầu tiên Lưu Y Tuyết làm là ngáp.
Chẳng hiểu sao ngủ nhiều vậy rồi mà vẫn buồn ngủ.
Đang lơ tơ mơ, Lưu Y Tuyết bị nhấc bổng lên bởi Khải Minh Kiệt.
Lưu Y Tuyết nhăn mặt.

Cô lấy tay đấm vào lưng hắn.

Hắn vậy đừng nói là đem cô đi bán đấy chứ?
"Ây, em bình tĩnh đi.

Tôi chỉ bế em vào đánh răng thôi mà."
Thôi rồi.

Đây đúng là người ngoài hành tinh rồi.

Khải Minh Kiệt cô quen không bao giờ ôn nhu như vậy.

Chết thật, cô bị giam lỏng bên cạnh một người ngoài hành tinh đẹp trai rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi