TỔNG TÀI LẠNH LÙNG THEO ĐUỔI VỢ YÊU


Phong Thừa Trạch lúc này đang đi lại trước cửa phòng phẫu thuật, lần đầu tiên trong 27 năm cuộc đời hắn lại cảm thấy lo sợ như lúc này.

Cảm giác của hắn bây giờ thực sự quá đỗi xa lạ, hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây.

Phải chăng, hắn đã lún quá sâu vào mối tình này?
Phải chăng, chính hắn là người yêu nhiều hơn?
Những dòng suy nghĩ cứ vậy hiện ra trong đầu hắn, những kỉ niệm ít ỏi của cả hai cũng dần hiện lên.

Hắn sợ mất đi, sợ mất đi người con gái đầu tiên mà hắn đem lòng yêu…
“Con ngồi xuống đi, đi đi lại lại như vậy làm mẹ càng sốt ruột hơn.

” Bà Phong nãy giờ im lặng nhìn con trai cuối cùng cũng lên tiếng.

Bà Giản lúc này đang đã rất lo lắng cho con gái, lo lắng tới mức cả người run cầm cập.

Bà sợ con gái bà xảy ra chuyện!
Giản lão gia cũng có mặt, ông chẳng ngờ được lại dám có người to gan tới mức làm cháu gái ông bị thương!

“Chuyện hôm nay là thế nào?” Mạch Từ Khiêm tỏ thái độ không mấy vui vẻ, hướng về phía hắn mà hỏi.

Lúc này, hắn đã chẳng còn chút tâm trạng gì mà quan tâm đến xung quanh, ánh mắt hắn luôn chỉ hướng về cánh cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt.

Tại sao người chịu nhát dao đó không phải là hắn? Tại sao người nằm trong đó không phải là hắn mà lại là cô?
Hắn đau khổ vò đầu bứt óc, cảm giác đau khổ bao trùm lấy hắn.

Giá như, hắn phản xạ nhanh hơn chút thì cô đã không ra nông nỗi này.

Tất cả là do hắn! Do hắn!
Mọi người có mặt đều chứng kiến dáng vẻ lúc này của hắn, đều thấy được dáng vẻ thống khổ khi sợ mất đi người mình yêu thương nhất.

Mạch Thừa Khiêm thấy hắn như vậy cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng chờ đợi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

……
Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.

Người bước ra ngoài đầu tiên chính là Đinh Nhất Nam – vị bác sĩ chỉ xếp sau Giản Tích Nhu một bậc về trình độ, cũng chính là người luôn yêu thầm cô.

Đinh Nhất Nam hùng hồn bước lại, giáng lên khuôn mặt hắn một đòn rất mạnh.

Cú đánh này, có lẽ là để trút đi sự lo lắng trong anh.

Nếu hôm nay, người phẫu thuật cho cô không phải anh có lẽ giờ đây cô đã không còn bình an như bây giờ được nữa.

Nhát dao tuy không sâu nhưng lại nằm ở vị trí hiểm hóc, khiến cô suýt chút thì mất đi cả mạng sống!
“Cậu làm gì vậy?” Thấy con trai mình đang thất thần thì phải lĩnh một cú đánh, bà Phong liền ngay lập tức đứng lên.

“Cứ để cho anh ta đánh đi, sự việc hôm nay suy cho cùng cũng là do con gây ra.

” Không để cho mẹ hắn nói tiếp, Phong Thừa Trạch đã lên tiếng cắt ngang lời bà.


Những ánh mắt xung quanh liền ngay lập tức hướng về hắn, chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.

“Phong Thư Hân như vậy là do con đã ra tay với con trai bà ta!”
Nghe đến đây ai nấy đều rất sốc, không tin vào những gì mình nghe được.

“Mọi người không nghe nhầm đâu, con ra tay với Phong Vân Triết rồi!” Giọng nói của hắn vang lên như một lời khẳng định chắc nịch về việc làm của mình.

Bà Phong kinh ngạc há hốc mồm, không thể che giấu biểu cảm của mình.

Ông Phong thì điềm tĩnh hơn, chỉ hơi giật mình một chút.

Ông bà Giản lúc này chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm xung quanh, nhanh chóng bước tới bên Đinh Nhất Nam hỏi han.

“Tích Nhu sao rồi con? Con bé ổn chứ?” Bà Phong lo lắng tới nỗi đứng không vững, phải dựa vào ông Phong để hỏi chuyện.

“Tích Nhu đã vượt qua cơn nguy hiểm, xin hai bác đừng quá lo lắng…” Nói giữa chừng Đinh Nhất Nam dừng lại, giọng nói có chút lưỡng lự.

Mặc dù đã vượt qua cơn nguy hiểm nhưng muốn tỉnh lại không phải là một vấn đề dễ dàng, tỉnh dậy hay không là do ý thức của bệnh nhân quyết định.

“Con bé còn vấn đề gì sao?” Ông Phong rất nhanh đã nhận ra sự khác lạ của Đinh Nhất Nam, nhanh chóng đưa ra câu hỏi cho hắn.

“Tích Nhu đã qua cơn nguy hiểm nhưng tỉnh dậy hay không là do đêm nay quyết định.


” Giọng nói của Đinh Nhất Nam ngày càng nhỏ dần, có lẽ anh đang cảm thấy tội lỗi vì không thể làm gì cho cô.

Bà Giản nghe tin sốc tới mức không nói lên lời.

Con gái của bà, đứa con mà bà mất 26 năm nuôi dưỡng ngay bây giờ lại gặp bất trắc nguy hiểm tới tính mạng mà không chút báo trước.

Hỏi bà làm sao mà không đau khổ được cơ chứ?
“Xin bác gái đừng quá lo lắng, tối nay chính cháu sẽ phụ trách trực ca đêm để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tích Nhu.

” Đinh Nhất Nam lên tiếng an ủi bà Giản, khiến bà an tâm hơn phần nào.

Phong Thừa Trạch nãy giờ chỉ trầm ngâm nhìn về phía phòng phẫu thuật không rời mắt.

Người con gái hắn yêu cách đây vài tiếng còn đang kiểm tra cho hắn, bây giờ lại đang ở trong kia, nguy hiểm tới tính mạng hỏi hắn làm sao mà không đau lòng cho được chứ?
27 năm cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn ta sợ mất đi ai đó đến nhường này!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi