TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 156

 

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lương Tiểu Ý. Trước khi chết, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hủy khoảnh khắc mà cô không dễ dàng có được này.

 

Ngồi trên xe của Thẩm Minh Viễn, Lương Tiểu Ý thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ nghĩ đến việc phải hít thở chung một bầu không khí, hơn nữa còn phải ngồi cùng xe với tên cặn bã này, cô cảm thấy phát tởm.

 

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?” Lương Tiểu Ý rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy tòa nhà lớn ở phía trước. Chiếc xe vẫn không ngừng lăn bánh.

 

Thẩm Minh Viễn không đáp lại, chỉ im lặng dừng xe lại trước một con đường mòn nhỏ. Con đường này hình như không có nhiều người qua lại cho lắm. Lương Tiếu Ý trước kia đã từng làm việc ở Bệnh viện Anh được một thời gian rồi.

 

Nhưng cô cũng không biết ở phía cuối còn đường này, còn có một nơi như vậy. Căn biệt thự có vẻ như nằm ở vị trí đắc địa trong khu rừng này.

 

Thẩm Minh Viễn thô lỗ túm cổ, không ngừng lôi xềnh xệch Lương Tiểu Ý vào phòng ngủ của căn biệt thự, rồi mạnh bạo đẩy cô quỳ xuống sàn trước một chiếc giường ngủ cỡ lớn muốn cô phải quỳ xuống dưới chân Tình Noãn, thú nhận hết mọi lỗi lầm của cô!”

 

Lương Tiểu Ý ngước lên nhìn người đang ngồi ở trên giường một cách sắc bén. Sau khi nghe xong những lời nói của Thẩm Minh Viễn, cô không tự chủ bất giác cười khẩy.

 

“Có chết tôi cũng không bao giờ làm cái chuyện hoang đường ấy!” Lương Tiểu Ý đầy kiên quyết, lạnh lùng ngước lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Viễn: “Bởi vì tôi chẳng có gì phải tự vấn với lương tâm của mình cả!”

 

Kẻ xấu xa thực sự ở đây chính là Ôn Tình Noãn mài Việc gì cô phải xin lỗi cơ chứt Chưa kịp nói xong, cô liền bị Thẩm Minh Viễn túm tóc, rồi ấn mạnh xuống sàn: “Lương Tiểu Ý! Cô nghĩ bản thân mình vẫn còn là giáo sư à? Tôi không biết vì sao Tô Lương Mặc đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy. Nhưng đó là Tô Lương Mặc, còn tôi thì khác! Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tình Noãn! Một người phụ nữ có tâm địa độc ác như đáng phải bị trừng phạt!”

 

“Tôi không quỳ!” Lương Tiếu Ý cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức cô bị Thẩm Minh Viễn đá mạnh đến nỗi ngã rạp xuống một lân nữa: “Không quỳ? Không quỳ cũng phải quỳ! Cô quỳ xuống cho tôi!”

 

“Thẩm Minh Viễn! Tên điên này! Anh mau buông tay ra!”

 

Lương Tiểu Ý vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trán cô đau đớn vô cùng, cô biết rằng trán mình đang bị thương khá nặng.

 

Một cơn giận dữ trong lòng Lương Tiểu Ý như bùng lên: “Thẩm Minh Viễn! Anh không thấy sao? Hồi lớp 11, không phải là tất cả những chuyện xảy ra trong con hẻm đó anh đã nhìn thấy hết rồi hay sao? Anh nghĩ tất cả những chuyện đó là vì ai?”

 

Cô chỉ tay vào người phụ nữ đang nằm bất tỉnh trên giường: “Cô ta! Ôn Tình Noãn! Trong mắt anh bây giờ chỉ còn lại sự dịu dàng, lương thiện của cô ta. Cô ta chỉ cần rơi một giọt nước mắt cũng đã khiến anh đứng ngồi không yên, có thể đổ hết tội của cô ta cho người khác một cách dễ dàng như vậy ư? Chính cô ta! Cô ta là kẻ chủ mưu trong chuyện này! Chính cô ta đã trả tiền cho bọn xã hội đen để cưỡng hiếp tôi!”

 

Lương Tiểu Ý thở dài nặng nề. Sau khi có thể nói ra được những lời này, sự uất ức cũng như đau buồn trong lòng cô dường như có chút nhẹ nhàng hơn.

 

“Không! Không thể như vậy! Cô nói dối! Không thể có chuyện đó được!”

 

“Không thể sao?” Lương Tiểu Ý mỉm cười một cách bất lực: “Cũng đúng đó! Tình Noãn dễ thương, tốt bụng, dịu dàng, xinh đẹp như vậy, làm sao một người hoàn hảo như Ôn Tình Noãn lại có thể là người phụ nữ ác độc như tôi vừa nói được chứ? Còn Lương Tiểu Ý tôi thì cũng thật là… Ai tôi cũng không vừa mắt, thật xấu tính quá mài!”

 

Thẩm Minh Viễn tức giận nhìn thẳng Lương Tiếu Ý, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hận không thể bóp nát: “Cô thực sự là một người phụ nữ rắn độc! Cô nghĩ cô nói ra những lời nói tâm thường này thì tôi sẽ dễ dàng tin cô hay sao? Cái gì mà thuê người hãm hiếp cô? Cô coi tôi là kẻ ngốc dễ bị lừa lắm hả?”

 

Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Lương Tiểu Ý. Nói đến như vậy rồi, ấy thế mà anh ta vẫn không muốn hiểu ư?

 

Lương Tiểu Ý cũng không phải là một vị thánh. Mặc dù cô tự nhận bản thân mình là một người yếu đuối, rất dễ mềm lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô dễ bị người khác bắt nạt?

 

“Buông tôi ra!” Lương Tiểu Ý đẩy mạnh Thẩm Minh Viễn ra, rồi vội vã đi đến bên giường Ôn Tình Noãn, rồi nhanh chóng kéo cổ áo Ôn Tình Noãn xuống. Thẩm Minh Viễn thấy thế liền tức giận chạy lại rồi quát: “Cô lại muốn làm gì Tình Noãn! “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi