TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 17 Caesar là ai?

Những tia nắng mặt trời đầu tiên của sáng sớm chiếu lên làn da trắng nõn của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc ngồi trên chiếc ghế sofa trong góc, giống như vị vua nắm chặt tất cả mọi thứ trong tay mình.

Tấm rèm cửa màu xám đậm bị gió thổi bay, một tia sáng chiếu vào mặt người đàn ông ngồi lặng lẽ trên ghế sofa nơi góc phòng. Anh một tay đỡ trán, khuỷu tay tự nhiên tựa vào tay vịn của ghế sofa. Một sợi tóc đen nháy trên trán trượt xuống bên thái dương nhẫn nhụi, che khuất nửa bên lông mày, che khuất cả đôi mắt đang suy tư tìm tòi của người đàn ông vương giả đang ngồi trên sofa Nhìn người phụ nữ đang say giấc nồng trên giường, trong đôi mắt sâu thẳm của Tô Lương Mặc lóe lên vẻ phức tạp, khó hiểu.

Lúc này đây, trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông cao quý, tao nhã giống như hoàng đế này hiện lên chút rối rắm như thể anh đang phải đưa ra một lựa chọn khó khăn nào đó, rồi lại thâm trầm đến mức người khác không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

Người phụ nữ trên giường trở mình một cái, khẽ động đậy, người đàn ông ngồi trên ghế sofa nơi góc phòng giống như bị khởi động chốt mở phản ứng dây chuyền,cùng với chuyển động của người phụ nữ trên giường, anh cũng nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dán chặt vào cô.

Dáng ngủ của cô thật sự không đẹp đẽ một chút nào, trở mình một cái liền lăn người đến mép giường, Tô Lương Mặc nhìn mà thấy run sợ, trong chớp mắt, nửa người của Lương Tiểu Ý đã rơi ra khỏi giường, người đàn ông trên sofa lập tức đứng dậy, ba bước gộp thành hai bước, nhanh chân đi về phía về phía người phụ nữ đang ngủ không yên trên giường, tốc độ nhanh, bước chân vội vã, cho thấy chủ nhân đang lo lắng.

Tô Lương Mặc đang cúi người đem Lương Tiểu Ý sắp ngã xuống đất đẩy vào giữa giường, thì chợt nghe thấy tiếng nói mớ của cô: “Đừng mà, Caesar, ngoan nào, đừng liếm nữa, để chị ngủ thêm chút nữa”

Cánh tay đang đắp chăn cho Lương Tiểu Ý của Tô Lương Mặc bỗng cứng lại. Ngay lúc này, đại ma vương trừng đôi mắt giận dữ nhìn người phụ nữ đang hồn nhiên ngủ say mà không biết rằng mình sắp gặp xui xẻo, “Lương Tiểu Ý! Cô thức dậy cho tôi! Ai cho phép cô ngủ ở đây?”

Chiếc chăn ban đầu vốn định đắp cho Lương Tiểu Ý, giờ đây bị đại ma vương ném mạnh lên người phụ nữ đang mơ mơ màng màng mở mắt trên giường.

Đã rất lâu rồi Lương Tiểu Ý mới có thể ngủ say đến như vậy, nhưng cô chẳng thể nào ngờ tới mình sẽ bị gào tỉnh vào sáng sớm. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn trước mắt, tất cả cơn buồn ngủ trong người Lương Tiểu Ý đều biến mất, cô cũng tỉnh táo hoàn toàn.

“Anh, anh Tô, xin, xin lỗi anh, tối hôm qua tôi quên mất không về phòng của mình” Lương Tiểu Ý hoảng hốt vội vàng muốn đứng dậy.

Tô Lương Mặc nghe vậy, sắc mặt tối sầm…Ai muốn nói cái này với cô chứ?

“Nói mau! Caesar là ai?”Tô Lương Mặc nổi giận, cánh tay tàn nhãn nâng cằm, chất vấn cô: “Nói đi, Caesar là ai?” Một tên Savvy Wayne còn không đủ, bây giờ lại thêm một tên Caesar khác?

TY xổ 11x am ¬ Lương Tiểu Y, cô thật cũng thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt!

“Anh, anh Tô, anh bình tĩnh một chút!” Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng đau đầu, mới sáng sớm đã phải chịu tai bay vạ gió. Cô thừa nhận việc bản thân đã không lập tức về phòng đêm qua, còn chiếm giường quý giá của anh, là lỗi của cô.

Nhưng ngủ cũng ngủ rồi, anh ta còn muốn cái gì nữa.

“Đừng để tôi hỏi lại lần thứ ba! Caesar là ai?”

“Anh Tô, sao anh biết Caesar?”, Mắt Lương Tiểu Ý nhìn Tô Lương Mặc đầy nghi ngờ, chợt cô như nhớ tới điều gì đó, đôi mắt trong veo lập tức tràn đây tức giận và … nhục nhãt “Anh cho người điều tra tôi?! Anh Tô, anh quá đáng quá rồi đấy!“Lương Tiểu Ý cũng không quan †âm điều gì nữa. Nghĩ tới người mà mình yêu bằng cả trái tim, thế mà lại trộm điều tra cô! Cô chưa “¬— k ^“ tê “ ^ ` ^ bao giờ cảm thấy tức giận như lúc này, điều này còn khiến cô thấy khó chịu hơn so với việc Tô Lương Mặc vu oan cô hãm hại Ôn Tình Noãn.

Lương Tiểu Ý đẩy mạnh cánh tay đang bóp chặt cằm cô của Tô Lương Mặc, bật người đứng dậy khỏi chiếc chăn. Tô Lương Mặc đang chìm trong giận dữ không kịp đề phòng bị cô đẩy ra, lảo đảo nửa bước. Anh nổi giận, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền trùng hợp nhìn thấy sự xót xa nồng đậm trong đôi mắt trong veo của người đang đứng trên giường, đôi mắt ấy, viền mắt đỏ hoe, đôi con ngươi che kín tơ máu, nơi khóe mắt có chút ướt át, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc.

Nhưng kỳ lạ là, dù đôi mắt cô đã đỏ hoe nhưng vẫn kiềm chế không để rơi một giọt nước mắt nào.

Không biết vì sao, Cảnh tượng này chạm vào tim anh, khiến anh mơ hồ có chút đau đớn “Anh Tô…” Người thiếu nữ đứng trên giường, cúi thấp đầu, co lại đôi vai, một tiếng “anh Tô” này cô dường như phải dùng hết can đảm và sức lực trên người mới có thể thốt ra.

Tô Lương Mặc đang muốn nói gì đó, giọng nói run rẩy của cô lại ngắt lời anh.

“Anh Tô…Anh từng nói rằng, khuôn mặt của tôi không xinh đẹp, dáng vẻ cũng chẳng duyên dáng, lại còn học đòi Tây Thi? Tôi khóc lên chỉ càng khiến anh không thể nhìn nổi”

Tô Lương Mặc khẽ nhíu mày…Anh đã nói câu khốn nạn như thế với Lương Tiểu Ý lúc nào?

Lần thứ ba Tô Lương Mặc muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một giọt nước mắt trong suốt rơi lên mặt anh, Tô Lương Mặc lần theo hướng giọt nước mắt rơi xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn lên… Đôi đồng tử anh chợt mở lớn, ánh mắt cũng không thể dứt ra khỏi khuôn mặt đang im lặng rơi nước mắt đó.

Kèm theo giọt nước mắt kia, bên tai anh vang lên tiếng khóc run rẩy của Lương Tiểu Ý, anh nghe thấy cô nói với anh: “Anh Tô, xin lỗi anh, thật ra từ đó về sau, tôi thật sự không có tiếp tục khóc nữa, thật đó. Nhưng bây giờ tôi không nhịn được nữa, xin lỗi anh, tôi vẫn không nhịn được. Tôi khóc…có lẽ hơi xấu, vì vậy anh có thể quay người ra chỗ khác không?” Bởi cô đã đau khổ khó chịu đến mức không còn sức lực quay lưng về phía anh và khóc nữa rồi!

Còn gì đau khổ hơn việc người đàn ông mình dùng cả trái tim để yêu lại không tin tưởng, phái người điều tra mình chứ?ĐÐiều này giống như cô vứt bỏ hết tự trọng lột sạch quần áo đứng trước mắt anh vậy.

Đôi mắt của Tô Lương Mặc nhìn chằm chằm vào cô gái đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường,rõ Tầng đã khóc đến mức nức nở ,lại vẫn cố gắng ưỡn thẳng sống lưng. Rõ ràng là một cô gái yếu đuối, bờ vai run bần bật, lại cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Trái tim Tô Lương Mặc đột nhiên đau đến co rúm lại.

Anh nghe thấy giọng cô ảm đạm và bất lực, và nhìn thấy hai cánh môi hồng mở ra đóng lại trước mắt anh. Bỗng nhiên, Tô Lương Mặc nhanh như chớp duỗi tay ra, nắm chặt lấy cổ tay cô, anh dùng sức kéo cô một cái. Việc này xảy ra quá bất ngờ, Lương Tiểu Ý sợ hãi, đôi môi hơi hé mở, rơi vào một lồng ngực rắng chắc, dày rộng.

Còn chưa kịp phản ứng lại, một đôi môi hơi lạnh liền phủ lên cánh môi khẽ mở của cô.

Anh chỉ biết rằng, giờ phút này, anh không muốn nhìn thấy bờ vai gầy yếu run rẩy của cô cố gắng ra vẻ kiên cường trước mặt anh, anh chỉ biết, anh không muốn nghe thêm lời nói khiến trái †im anh co thắt đau đớn được nói ra từ cái miệng nhỏ nhắn khiến anh lưu luyến không rời kia.

Có một thanh âm sôi nổi nói với anh: Mau lên!

Ngăn cái miệng của cô ấy! Ngăn không cho cô ấy nói ra những lời khiến mày đau lòng buồn bực kia nữal “Ưm”“

Một khi đôi môi hơi lạnh kia phủ lên môi cô, nó liền giống như con bướm lưu luyến cánh hoa không muốn rời đi.

Đôi tay Lương Tiểu Ý cố sức xô đẩy anh ra, nhưng lại bị cánh tay thon dài rắn chắc của Tô Lương Mặc siết chặt.

Một hồi lâu sau, lâu đến mức Lương Tiểu Ý gần như sắp nghẹt thở, lâu đến mức Lương Tiểu Ý cho rằng thời gian dài đằng đẳng, người đàn ông bá đạo không ai sánh được kia, rốt cục cũng ban ân buông tha cho đôi môi của cô.

Tô Lương Mặc không ngờ rằng, chỉ một cái hôn lại có thể khiến anh vui vẻ đến vậy. Anh vốn chỉ không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào khiến trái tim anh co thắt đau đớn được nói ra từ cái miệng của người trước mặt. Anh không muốn nghe, do đó…dứt khoát ngăn cô lại, vì vậy, anh đã hôn cô.

“Cô nghe đây, từ sau muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải nhịn,nhưng chỉ có thể khóc.

trước mặt tôi mà thôi” Khóe môi lạnh nhạt của người đàn ông khe khẽ nhếch lên, trong lòng anh vui vẻ vô cùng. Chỉ là…Đôi mắt hẹp dài của anh liếc nhìn cô một cách tiếc nuối, đáng tiếc thời gian không đủ. Mặc dù tráng miệng cũng rất ngon, nhưng sao có thể ngon miệng bằng bữa tối chứ?

Hả? Lương Tiểu Ý có chút nghi ngờ nhìn châm chăm người đàn ông đột nhiên trở nên kỳ quái trước mặt.

“Khụ khụ”Tô Lương Mặc năm tay lại để ở bên môi, giả vờ ho hai tiếng, tiếp tục nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ý của tôi là, cô khóc xấu như vậy, tốt nhất không nên ra ngoài gây hại cho người khác.

Dù sao vốn dĩ tôi cưới cô cũng không phải muốn tốt với cô, cô khóc trước mặt tôi, khóc càng đau khổ, tôi càng hạnh phúc”

…” Lương Tiểu Ý trong lòng tự giễu cười một cái, Ồ, hóa ra là như vậy. Nhìn cô khóc, anh liền vui vẻ. Anh quả thật rất hận cô.

“Còn nữa, tôi biết Caesar, là khi nấy cô ngủ mơ nhắc đến “Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý một cách nguy hiểm: “Cô vẫn còn chưa nói, Caesar là ai? Cô vậy mà để cho hắn liếm cô? Ai cho phép!”

Đổi lại bình thường, Tô Lương Mặc sẽ không _—— n : thèm giải thích, nhưng chẳng biết vì sao, anh lại không muốn người phụ nữ này hiểu lầm anh.

Lương Tiểu Ý ngạc nhiên, “Caesar là chú chó Samoyed mà tôi nuôi ở Mỹ. Cuối tuần tôi mà ngủ nướng không cho nó ăn thì nó sẽ chạy đến liếm tôi…Chuyện này có gì kỳ lạ sao?” Đáng để anh nổi điên lôi cô dậy giữa sáng sớm ư?

Cô càng ngày càng không thể hiểu nổi Tô Lương Mặc!

Xoet…Đôi tai Tô Lương Mặc trong nháy mắt đỏ ửng, anh giả vờ bình tĩnh nói: “Hôm nay cô đến công ty với tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi