TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 181

 

Ha ha…

 

“Aaaaaal” Ôn Tình Tuyết hét lên một tiếng, rồi không nể nang gì, quay sang hét vào mặt người tài xế: “Anh còn dám lái xe nữa à! Anh bị mù hả! Không nhìn thấy chủ nhân của anh đang bị người khác bắt nạt hay sao? Anh còn không bằng một con chó! Chó nó còn biết bảo vệ chủ khi bị ức hiếp! Đằng này thì… Chẳng được cái tích sự gì”

 

Một loạt những lời lăng mạ đầy xúc phạm không ngừng được thốt ra bởi một cô gái với miệng lưỡi của một con rắn độc.

 

Đã ngoài năm mươi tuổi, bác tài xế ấy còn đáng tuổi cha của Ôn Tình Tuyết. Vậy mà ở tuổi xế chiều này, bác vẫn phải nhịn nhục làm theo lời của một đứa con gái chỉ bằng tuổi con cháu bác.

 

Mặc dù bị xúc phạm thậm tệ đến vậy, nhưng bác vẫn phải nghe theo Ôn Tình Tuyết mà phanh gấp xe lại. Lúc này, chiếc xe đã đi đến một khu rừng hẻo lánh ở ngoại ô.

 

Sau khi chiếc xe dừng lại hẳn, người tài xế bước xuống xe rồi mở bên cửa của Lương Tiểu Ý và nói: “Thật xin lỗi” Rồi kéo Lương Tiểu Ý ra khỏi xe.

 

“Đánh chết chị ta đi! Nhanh cái tay lên!” Ôn Tình Tuyết phẫn nộ hét lên. Cô muốn thấy cô ta phải nếm trải dư vị đau khổ thêm một lần nữa?

 

Thấy người tài xế có chút chân chừ, Ôn Tình Tuyết thiếu kiến nhãn quát lên: “Đồ chó không nghe chủ này! Có nhanh lên hay không!”

 

“Tiểu thư, tôi không đánh phụ nữ…” Người lái xe khó xử nói.

 

Đôi mắt của Ôn Tiểu Tuyết lóe lên vẻ xảo quyệt: “Không đánh phụ nữ? Được! Ông không dám đánh đúng không? Không dám thì cút ngay cho khuất mắt tôi! Gia đình họ Ôn không cần một con chó không trung thành như ông! Vô dụng!”

 

Người tài xế trở nên bối rối, nhìn Lương Tiểu Ý với vẻ mặt khó xử. Vẻ ngập ngừng khẽ ánh lên trong đôi mắt ấy. Nhưng khi nghĩ đến bản thân vẫn còn phải gồng gánh nuôi cả gia đình, ông nghiến chặt răng, giơ nắm đấm về phía Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý nhanh mắt, cơ thể ngay lập tức né sang một bên. Ôn Tình Tuyết ở bên cạnh thấy thế, liền chửi thề: “Mẹ kiếp! Ngay cả một người phụ nữ cũng không thể đánh được?

 

Tôi thà nuôi một con chó còn hơn nuôi ông!”

 

Lương Tiểu Ý sải bước, đi về phía Ôn Tình Tuyết: “Ahhhhi”

 

Bị Lương Tiểu Ý quật ngã xuống, Ôn Tình Tuyết sợ hãi hét lên.

 

Lương Tiểu Ý nhịn không được mà cau mày, khinh bỉ nhìn Ôn Tình Tuyết: “Câm mồm!”

 

Phải chăng là do ở cùng với người đàn ông ngang ngược kia được một thời gian dài, nên cô cũng bị ảnh hưởng tính cách của anh. Bởi khi cô bày ra vẻ mặt lãnh khốc này thực sự đều khiến cho người khác bất giác mà run sợ. Sự thật chứng minh rằng cô mới chỉ dọa Ôn Tình Tuyết có một câu thôi cũng có thể khiến cô ta giật mình mà im bặt.

 

“Ôn Tình Tuyết, nhớ hồi còn bé, tôi cũng rất hay bồng bế, đùa nghịch cùng cô. Lúc ấy cô đáng yêu lắm, vì sao bây giờ cô lại trở thành một con người thối nát đến mức này” Nhắc đến chuyện trước đây, Lương Tiểu Ý có hơi hối tiếc.

 

Những câu nói ấy đối với Ôn Tình Tuyết mà nói có lẽ vô cùng chói tai: “Hừ! Không phải cũng chỉ hơn tôi vài tuổi sao?

 

Chị và chị gái tôi cũng đều là một loại người, đều là một lũ dơ bẩn như nhau! Chỉ vì các chị lớn hơn tôi có vài tuổi nên có thể cùng học với anh Mặc, để rồi có thể trở thành bạn gái, thành vợ của anh ấy ư? ”

 

Không biết Ôn Tình Tuyết lấy đâu ra dũng khí ấy, nhìn cô với vẻ mặt đầy căm hận: “Chị cũng chỉ là một con điếm lăng loàn ngủ cùng với hàng trăm người đàn ông mà thôi! Đồ bẩn thỉu!”

 

Đột nhiên, ánh mắt ma mãnh kia dừng lại trên người tài xế, trong đầu Ôn Tình Tuyết bỗng lóe lên một ý tưởng độc ác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi