TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 185

 

Lương Tiểu Ý đang định thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy Su Liangmo, người đàn ông, nhanh chóng nâng cửa sổ lên, để lại một chiếc xe hơi im lặng.

 

Sau đó, Lương Tiểu Ý thấy Tô Lương Mặc đang nhìn cô với vẻ mặt vô cùng thích thú.

 

“Dạ??…” Lương Tiểu Ý hơi bối rối. Anh như vậy là có ý gì?

 

“Nhanh nào” Đôi môi mỏng của người đàn ông vui vẻ nhếch lên, đôi mắt nóng bỏng nhìn cơ thể của Lương Tiểu Ý không chút che đậy.

 

Đôi tai vì những lời nói trọc ghẹo của Tô Lương Mặc mà trở nên đỏ ửng. Cô có chút xấu hổ rời khỏi đùi anh.

 

Nhưng chưa kịp di chuyển thì vòng eo có hơi đây đặn của Lương Tiểu Ý bị đôi tay mạnh mế của anh giữ chặt lại khiến cô muốn quay trở lại chỗ ngồi của mình cũng không nổi. Gương mặt bầu bĩnh ấy ngày càng trở nên ngượng ngùng.

 

Tâm trạng của Tô Lương Mặc đã tốt hơn trước rất nhiều, anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Lương Tiểu Ý, không phải là em đang nghĩ rằng em làm như vậy thì có thể rời sự chú ý của anh đấy nhé?” Vừa nói, anh vừa hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Lương Tiểu Ý thấy vậy liền dõi theo tầm mắt của anh thì thấy Ôn Tình Tuyết vẫn bị bao vây tứ phía bởi bốn người vệ sĩ của Tô Lương Mặc. Cô ngay lập tức cáu kỉnh, giận dỗi nhìn Tô Lương Mặc: “Anh đã đồng ý với em là tha cho cô ta rồi cơ mài “

 

Đôi lông mày của người đàn ông nào đó nhướn lên: “Anh chỉ nói rằng bây giờ sẽ tạm thời không động đến chân tay của cô ta. Còn về việc cô ta có giữ được nó hay không, thì điều đó lại phải phụ thuộc vào thành ý của em”

 

Cô hiểu rồi?

 

Người đàn ông này thật là nham hiểm! Khi không thấy được “lợi ích” của mình, anh nhất quyết sẽ không thực hiện bất cứ một điều gì.

 

Trời ạ! Cô mới là người bị hại, cô mới là người đáng thương nhất ở đây cơ mài! Tại sao cô lại phải thay người hãm hại cô cầu xin anh giúp cô ta cơ chứ. Cô không muốn quản chuyện của Ôn Tình Tuyết một chút nào nữa?

 

Nhưng.

 

Đôi mắt của Lương Tiểu Ý bỗng lóe lên vẻ tinh nghịch?

 

Nhìn dung mạo hoàn hảo của người đàn ông nào đó, Lương Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi, cô quyết định sẽ chơi lớn?

 

Đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại ấy chậm rãi mở từng nút áo, để lộ ra chiếc áo lót màu xanh nhạt quyến rũ.

 

Cảm nhận được hơi thở của Tô Lương Mặc ngày một nhanh hơn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cơ thể Lương Tiểu Ý không rời, giống như một con thú dữ đang săn con mồi của mình vậy. Đồng tử anh càng ngày càng mở to, đến ngay cả bản thân Tô Lương Mặc cũng có chút khó tin. Người phụ nữ trước mặt anh còn chưa làm gì cả, vậy mà anh đã không thể kiềm chế nổi bản thân, ngay lập tức liền biến thành một con sói?

 

Giọng nói của người đàn ông trở nên thâm trâm hơn giống như thanh âm tiếng đàn violin vậy. Trong bầu không khí mờ ám ấy, anh như hóa thân thành một con báo, ngay lập tức vươn †ay ôm lấy eo người phụ nữ, tay còn lại nhấn vào nút ngả ghế ra đằng sau, hơi thở chứa đầy sự nguy hiểm: “Vợ à! Là do em tự tìm đến nhé!”

 

Lương Tiểu Ý chỉ cảm thấy giống như một cơn lốc cuốn đi.

 

Vào khoảnh khắc tiếp theo, cô bị đè mạnh xuống ghế.

 

Người đàn ông trên thân cô không ngừng hung hăng, Lương Tiểu Ý cẩn thận lén nhìn Tô Lương Mặc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt mà không không hề hay biết rằng hành động buồn cười ấy đã sớm bị anh phát hiện ra. Đôi mắt anh tràn ngập ý cười, đôi môi gợi cảm cong lên trêu chọc Lương Tiểu Ý: “Sao vậy? Sợ rồi ư?”

 

“Ai, ai sợ, sợ cái gì mà sợ? Em mới không sợi”

 

Thấy đôi vai Lương Tiểu Ý khẽ run rẩy trong vô thức, gương mặt bầu bĩnh đang cố làm ra vẻ như dũng cảm bĩu môi, Tô Lương Mặc bất giác bật cười. Đôi chân dài của anh kẹp chặt lấy cơ thể Lương Tiểu Ý. Đôi mắt sâu thảm nhìn người con gái dưới thân mình. Lương Tiểu Ý thấy vậy cũng bướng bỉnh mở đôi mắt thật to, bướng bỉnh nhìn Tô Lương Mặc …

 

Khoảnh khắc ấy, thời gian như lắng đọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi