TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 260

Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Lục Trầm: “Tại sao anh lại nói những lời này với tôi?”

“… Tôi hi vọng cả đời này không phải nhìn thấy người bạn thân nhất của mình sẽ có ngày ân hận suốt đời” Lục Trầm chán nản, anh ta không thuyết phục được Tô Lương Mặc, cũng không thể phản bôi Tô Lương Mặc, anh ta chỉ nói cho Lương Tiểu Ý những gì anh biết.

Điều duy nhất có thể làm chính là…

“Tôi sẽ giúp cô ra nước ngoài. Vé máy bay để tôi lo, cô đưa hộ chiếu cho tôi là được rồi” Lục Trầm nói.

“Lục Trầm… tại sao anh lại giúp tôi?”

“Tôi không giúp cô, tôi chỉ không muốn nhìn thấy Lương Mặc sau này sẽ hối hận” Lục Trầm quay người, sắc mặt có chút phức tạp.

Là người ngoài cuộc hiểu Tô Lương Mặc nhất.

Rõ ràng là yêu nhưng lại kháng cự.

Đáng sợ hơn chính là người đàn ông này tự kiêu cao ngạo, chăng thèm nghe lời khuyên của người khác, một khi đã đưa ra quyết định, trừ phi là nguyện vọng của anh nếu không không ai có thể thay đổi.

Lương Tiểu Ý người phụ nữ này yêu phải Tô Lương Mặc người đàn ông như vậy đúng là điều bất hạnh của cuộc đời cô.

Sau khi Lục Trầm rời đi, Lương Tiểu Ý đứng ngẩn ngơ ở cửa, sắc trời tối đần, cô cũng không biết đã đứng ở đấy bao lâu nữa.

Cho đến khi chiếc xe Maserati quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, trong lòng Lương Tiểu Ý hoang mang… cô cho răng anh sẽ không đến đây nữa.

Lúc này không biết đối mặt với người đàn ông này như thế nào.

Cô nhắm mắt lại, cửa chiếc Maserati được mở ra, khoảnh khắc đôi chân thon dài bước ra khỏi xe, Lương Tiểu Ý quay người đi vào phòng. Cô lên tầng, đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa, sập khóa, tất cả trong một nốt nhạc.

Cửa đã đóng rồi nhưng tim lại càng đau hơn.

Nếu như trái tim cũng có cửa, cũng có thể khóa lại, thì thật là tốt biết bao.

Tô Lương Mặc không ngờ hôm nay anh lại quay về nơi này.

Rõ ràng sau khi từ thành phố N trở về, ngoại trừ tối hôm qua quay lại một lúc, thì anh chưa từng quay lại nơi này.

Sau đó, vừa đến giờ tan làm, anh nôn nóng quay về nơi chết tiết này!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Hứa Thần Nhất lẫn di chứng!

Nhưng lúc về đến nơi này, từ xa xa, xuyên qua kính chắn gió, anh nhìn thấy người phụ nữ kia lặng lẽ đứng ở cửa biệt thự, cứ như người vợ đang đứng đợi chồng về nhà, cái khoảnh khắc đó, tận đáy lòng anh trào dâng chút vui mừng lẫn hạnh phúc… Ngay sau đó, người phụ nữ quay người đi vào phòng!

“Cộp cộp” tiếng bước chân vang lên, người đàn ông bước qua cửa, lướt qua phòng khách, đôi mắt chim ưng tìm kiếm bốn phía, không tìm thấy bóng dáng của người phụ nữ, Tô Lương Mặc nhíu mày.

Đôi mắt bỗng sáng lên, anh đi thẳng đến phía đông tầng hai.

Men theo cầu thang, anh từ từ lên tầng hai, nhưng không hề phát hiện ra, sắc mặt của mình ngày càng khó coi, mặt mày xanh xao.

Anh dừng lại trước cửa phòng ngủ, ánh mắt hơi di chuyển, nhìn cửa phòng đóng chặt, bỗng có chút không vui.

Giơ tay ra, ngón tay thon dài nắm lấy tay nắm cửa… Cạch!

Đôi mắt tối đen của người đàn ông chợt phẫn nộ!

Cô không những tránh mặt anh, còn dám khóa cửa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi