Chương 264
“Tôi nói rồi, cô từng cứu mạng tôi, tôi sẽ dùng một cách khác để báo ơn, khiến cô sau này không cần lo cơm áo gạo tiền, không phải chịu đựng khổ cực của cuộc sống, trừ cái danh phận bà chủ Tô với tình cảm của tôi, cô với Ôn Tình Noãn về mặt vật chất đều được hưởng thụ như nhau, không thiếu bất cứ thứ gì”
Cô nghe thấy điều gì?
Hoang đường! Nực cười!
“Anh Tô, tôi không cần anh trả ơn!” Ánh mắt không chịu khuất phục, tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy chứ? Sao.
anh có thể bày ra bộ dạng cao thượng, bắt cô phải làm người tình bí mật của anh, còn dùng “trả ơn” ra làm cái cớ, dường như nếu năm đó không phải là cô cứu anh, đến tư cách làm người tình bí mật của anh cũng không có!
Hóa ra… Trong tim anh cô không những chẳng đáng một đồng mà còn rất tỉ tiện! T¡ tiện như bùn đất!
Đáy mắt ẩn hiện đau khổ, cô bỗng nhiên muốn phản kháng lại, dùng hết sức lực đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô ra, sau đó lăn thật nhanh đến cuối giường, “Anh Tô, anh nghe cho rõ!”
Lương Tiểu Ý phẫn nộ: “Anh Tô, sau khi ly hôn, chúng ta trở thành người xa lạ, trở thành hai đường thẳng song song, còn “trả ơn của anh thì không cần nữa. Tôi cũng không quan tâm, coi như năm đó tôi không cứu anh. Như vậy là được rồi”
Tô Lương Mặc nheo mắt lại, hơi thở càng ngày càng lạnh: “Tô Lương Mặc tôi muốn bù đắp cô, cô không muốn nhận thì có thể không nhận sao?”
Trái tim Lương Tiểu Ý run rẩy, nhưng nghĩ đến điều đó, rõ ràng cô không làm gì sai cả, dựa vào đâu mà phải nhận cái tội này.
Nếu không có đứa bé trong bụng, có lẽ cô sẽ mặc kệ anh làm gì thì làm, cô sẽ cam chịu, dù sao cô cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng lúc này trong bụng cô có một sinh mạng, sinh mạng này sẽ cho cô dũng khí và quyết tâm để phản kháng.
Vì đứa bé trong bụng, cô lựa chọn cắn răng chịu đựng sự đau đớn để sinh đứa bé, vậy tại sao phải chịu đựng sự bá đạo của một người đàn ông không yêu cô?
“Anh Tô, nếu anh đã nói như vậy, tôi chỉ có mội nói với anh” Lương Tiểu Ý cười lạnh, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết, vì đứa bé, có làm tổn thương anh cũng có sao đâu: “Anh nói Tô Lương Mặc anh tỏ vẻ cao thượng muốn bù đắp cho tôi, tôi không được nói không cần. Vậy anh Tô, anh quên rồi. Anh chỉ có thể thay anh quyết định, còn tôi, cho dù trong mắt mọi người Lương Tiểu Ý tôi có là người phụ nữ độc ác tỉ tiện, tôi vẫn phải nói với anh, Lương Tiểu Ý tôi, không thay đổi được quyết định của anh nhưng có thể làm chủ quyết định của mình”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Ha ha…” Hai người như thể đối vai cho nhau, Lương Tiểu Ý cười lạnh, đáy mắt chứa đựng đau thương nhưng cô giấu giếm rất tốt, “Tôi nói, anh Tô, anh nghe cho rõ, Lương Tiểu Ý tôi không muốn cho thì anh cũng đừng mong có được!”
Ánh mắt người đàn ông đầy kinh ngạc, mặt cắt không còn giọt máu, sự tối tăm bao trùm toàn đôi mắt.
Bờ môi mỏng mấp máy, toàn thân tỏa ra khí lạnh, “Cô không muốn cho? Không muốn cho cái gì?” Không muốn cho anh trái tim của cô sao?
“Anh nói xem?” Lương Tiểu Ý ngẩng cổ lên, học cách của anh, ánh mắt cực kì quả quyết. Ánh mắt này khiến người khác phân nộ.
Tô Lương Mặc muốn lao đến, anh ở đầu giường, cô ở đuôi giường.
Cơ thể Lương Tiểu Ý cực kì linh hoạt, lại lăn một vòng, mặc dù động tác không đẹp chút nào. Nhưng đáng để chúc mừng vì cô lại tránh được móng vuốt của người đàn ông.
“Lương Tiểu Ý! Cô dám tránh!” Sắc mặt người đàn ông đã sớm đen như đít nồi, cắn chặt răng! Hận không thể xé vụn cô ra! Người phụ nữ đáng chết này! Không ngờ lại học cách né tránh anh!
Khá lắm!