TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 274

Tô Lương Mặc từng bước từng bước đến cầu thang, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra vui mừng hay phân nộ nhưng lạnh đến thấu xương, những chỗ người đàn ông bước qua, không khí đều đóng băng lại.

Khóe miệng Ôn Tình Noãn nở nụ cười đắc ý.

Ánh mắt Lương Tiểu Ý vừa hay nhìn thấy nụ cười kì lạ này của Ôn Tình Noãn, trong lòng cô nháy mắt liền hiểu ra vài thứ.

Liên kết chuyện trước chuyện sau, cô còn nói Ôn Tình Noãn có phải điên rồi không.

Hóa ra người ta không hề phát điên, ngay từ đầu người ta đã tính toán cô rồi.

“Lương Mặc, em…” Ôn Tình Noãn tủi thân ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy khuôn m nhìn Tô Lương Mặc, cái thấy đều đau lòng.

Lương Tiểu Ý bĩu môi… Đủ lắm rồi!

Tô Lương Mặc đứng im không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực, từ nãy đến giờ đều rơi trên người Lương Tiểu Ý, đến đuôi mắt cũng không thèm bố thí cho Ôn Tình Noãn.

t bị Lương Tiểu Ý tát, đáng thương dạng này khiến người người nhìn “Giải thích” Bờ môi mỏng của Tô Lương Mặc lạnh lùng lên tiếng.

Lương Tiểu Ý nhìn biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông này, trái tim lạnh buốt, nắm chặt điện thoại trong túi áo.

“Tôi nói một lần nữa, giải thích” Giọng nói càng lạnh hơn.

Phẫn nộ trào dâng, giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích tại sao cô lại động tay động chân với tình yêu của anh à?

Ha ha…

“Chẳng có gì để giải thích cả” Cô đung đưa bàn tay trong không trung, nhìn anh nói đầy mỉa mai: “Ồ, tôi dùng bàn tay này đánh cô Ôn đó. Anh Tô nếu thấy không thoải mái, tùy anh phế nó đi đấy, thế nào?” Cô cười lạnh, lời nói tuôn ra từ bờ môi hồng hào cũng lạnh như thế: “Thời thế thay đổi, Lương Tiểu Ý tôi có như thế nào cũng không ngờ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tôi trở thành Ôn Tình Tuyết thứ hai”

Ôn Tình Noãn nghe thấy tên em gái của mình, sững sờ, không biết chuyện này liên quan gì đến Ôn Tình Tuyết.

Nhưng trong lòng Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc đều rất rõ. Lương Tiểu Ý nói đến lần đó, Ôn Tình Tuyết bắt cóc cô sau đó Tô Lương Mặc phế đi cái tay và cái chân mà Ôn Tình Tuyết đã đánh cô.

Có điều bộ dạng bây giờ của Lương Tiểu Ý, chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, làm gì được chứ, muốn giở trò!

Tô Lương Mặc chau mày, bị Lương Tiểu Ý chơi một vố khiến anh không kịp trở tay.

“Lương Mặc, anh đến rồi, vừa nãy em sợ lắm…huhu…”

Trong lúc tâm trạng người đàn ông không tốt chút nào, bị người phụ nữ kia dễ dàng chọc giận mà không có chỗ nào để giải tỏa, Ôn Tình Noãn cũng coi như là xui xẻo, tự mình lao vào chỗ chết.

Ôn Tình Noãn đầy đáng thương giơ tay ra, bàn tay trắng nõn ôm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, ngay sau đó…

Ôn Tình Noãn bất ngờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Người đàn ông vừa nãy đã né bàn tay cô ra.

Ôn Tình Noãn ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng bên cạnh đang nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý đang đứng ở bậc cầu thang.

Cái anh mắt chăm chú đó khiến Ôn Tình Noãn có cảm giác bất an.

Cô ta cười một cách miễn cưỡng sau đó tiếp tục muốn dựa vào người Tô Lương Mặc.

Đúng vào lúc này…

“Bị đánh à? Có đau không?” Tâm mắt của người đàn ông cuối cùng cũng rơi lên người Ôn Tình Noãn.

Trong lòng Ôn Tình Noãn vui mừng khôn xiết… Vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo giác!

Một Tô Lương Mặc tự kiêu cao ngạo làm sao có thể để tâm đến con ngốc đê tiện Lương Tiếu Ý đó chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi